R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Sau thời gian tu tập, tư duy Sơn Cương Thiết Châu đưa đến kết luận: “ Công phu khổ luyện để đạt đến tuyệt đỉnh của kiếm pháp là Vô Địch”. Danh từ ghép Vô Địch ở đây bao hàm ư nghĩa thiền học rất đặc biệt. Nó không được hiểu theo nghĩa b́nh thường con người thường hiểu. “Vô Địch trong việc tu luyện kiếm đạo nhắc nhở người vơ sĩ dù trong lúc giao đấu thập tử nhất sinh nhưng vẫn không xem đối thủ là kẻ thù”. Cũng theo Sơn Cương Thiết Châu: “ Trong kiếm pháp bao gồm triết lư về căn nguyên vũ trụ. Mục tiêu cao nhất của người vơ sĩ là luyện cho tâm được thanh tịnh, không tranh thắng bại”.
Đây cũng là mục đích thiền kiếm, dùng hùng tâm để hóa giải, thắng tà ư của đối phương, chứ không phải thanh kiếm. Khi tâm người vơ sĩ trở nên trong sáng như mặt nước hồ thu, như bầu trời không gợn chút mây đen, ḷng dũng cảm sẽ phát sinh. Từ đó sẽ tỏa ra sức mạnh tinh thần vô địch. Đó cũng chính là nhân tố để quyết định cuộc đấu. Để đạt được cảnh giới “Vô Địch” như đă tŕnh bày ở trên, người vơ sĩ phải tự ḿnh khắc kỷ, khắc khổ tu tập ngày đêm, vượt qua ư niệm thắng thua, sinh tử. Nếu trong ḷng c̣n mang tư tưởng thắng bại trong khi tu luyện th́ không thể nào đạt đến tuyệt đỉnh của kiếm pháp. Điều này cho thấy chỉ có bản thân người vơ sĩ thể nghiệm được qua tập luyện. Tương tự nước nóng hay lạnh, chỉ người uống nước mới cảm nhận, hay như người leo núi, chỉ có người leo đến đỉnh núi mới thấy được cảnh hùng vĩ của thiên nhiên.
Tinh thần vô địch mà Sơn Cương triển khai, có thể t́m thấy trong Đạo Đức Kinh của Lăo Tử:
Tri nhân giả trí
Tự tri giả minh
Thắng nhân giả hữu lực
Tự thắng giả cường
Biết người là Trí
Biết ḿnh là sáng
Thắng người là do sức mạnh
Thắng chính ḿnh mới là mạnh
Người vơ sĩ đạt đạo luôn luôn b́nh thản tự nhiên trong mọi hoàn cảnh, cho dù ở giữa băi chiến trường, một phần họ đă thấm nhuần triết lư sống xem cái chết nhẹ tựa hồng mao, coi đại nghĩa nặng tựa núi thái sơn. Người vơ sĩ trang bị với tinh thần Thiền nh́n tất cả những hiện tượng xảy ra trước mặt có đó mà không có đó. Để đạt đến trạng thái vô tâm, vô niệm, người vơ sĩ cần phải hiểu rốt ráo tinh thần “Bản lai vô nhất vật” trong bài kệ của tổ Huệ Năng:
Bồ đề bản vô thụ
Minh kính diệc phi đài
Bản lai vô nhất vật
Hà xử nhạ trần ai
Dịch
Bồ đề vốn không cây
Gương sáng vốn không đài
Nguyên lai không có thực
Chỗ đâu bụi đời bám
Theo Sơn Cương công việc tu học kiếm pháp được xem như phương tiện để đạt đến chân lư, làm sao cho tâm trở nên sáng, thấu triệt sự uyên nguyên của tạo hóa, cuối cùng phát hiện “Phật Tính” v́ “bản lai vô nhất vật.”
Trong cuộc sống hằng ngày đầy phiền năo, ưu tư, lo lắng, con người phải vật lộn với đời sống, thiên nhiên, trực diện với hoàn cảnh thay đổi nhanh chớp nhoáng như trên màn ảnh máy điện toán, máy truyền h́nh. Đôi khi bối rối không biết phán xét, nhận định thực hư ra sao, thiền định giúp chúng ta quân bằng, tĩnh tâm và đơn giản ngay trong nếp sống. Tức là đạt được cái tĩnh trong cái động.
Cũng có người bảo Thiền là “buông xả”, là “phá chấp”. Đó cũng chỉ nói lên một khía cạnh của Thiền. Thiền là sự sống, ḍng sinh mệnh liên tục chảy vô tận không ngừng nghỉ, đôi khi chúng ta không nhận thấy hay lăng quên mà thôi. Trong mỗi khoảng khắc, mỗi niệm, hay sát na là những hạt nhân vun trồng vườn hoa tâm linh để ngày ngày tăng trưởng hài ḥa trong ḍng sống chúng ta.
Tư tưởng thiền là sự biết trong cái không biết, niệm trong sự vô niệm, hữu tâm trong sự vô tâm, ư thức trong vô ư thức và phân biệt trong vô phân biệt. Nói lên tính chất lưỡng diện vừa khẳng định và phủ định bao hàm trong tư tưởng Thiền.
Tư tưởng này được Quốc sư Vạn Hạnh vào đời Lư diễn tả trong bài thơ sau:
|