R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Thật ra th́ tất cả những chuyện này cũng chỉ là những cách cho chúng ta lẩn tránh khỏi phải trực diện với bản thân, phải vậy không? Từ đáy ḷng, chúng ta thật là rỗng tuếch, nông cạn, chúng ta sợ hăi phải nh́n thẳng vào sự thật của chính chúng ta. Nội tâm chúng ta quá thấp thỏi cho nên sự ngồi lê mách lẻo đă đóng vai tṛ của một h́nh thức tiêu khiển phong phú, khoái trá, một cách thoát ly thực tế của bản thân. Chúng ta cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng kiến thức, bằng những nghi lễ, bằng thói ngồi lê mách lẻo, bằng những buổi hội họp đông đảo — bằng vô số cách trốn tránh, khiến cho sự thoát ly bản thân trở thành điều tối quan trọng chứ không phải là sự thâm nhập được cái đang “là”, thực tại.
Thâm nhập cái đang “là” đ̣i hỏi một sự tập trung tâm ư; biết rằng ḿnh trống rỗng, ḿnh đau khổ, phải cần đến sự quan tâm sâu xa chứ không phải là sự lẩn tránh, nhưng phần lớn chúng ta lại thích các h́nh thức lẩn tránh này, bởi v́ nó dễ chịu, khoan khoái hơn. Ngoài ra, khi chúng ta biết rơ về ḿnh, cũng khó cho chúng ta khi phải đối phó với bản thân, đó là một trong những vấn đề mà chúng ta phải trực diện. Chúng ta không biết phải làm ǵ. Khi tôi biết rằng nội tâm tôi trống rỗng, rằng tôi đang khổ sở, rằng tôi đang đau đớn, tôi không biết phải làm ǵ, phải hành xử cách nào. Cho nên cực chẳng đă, người ta phải ứng dụng mọi cách để thoát ly.
Câu hỏi là, phải làm ǵ?
Hiển nhiên, chắc chắn là người ta không thể bỏ chạy; v́ đó là cung cách vớ vẩn và trẻ con nhất. Nhưng khi bạn trực diện với con người thật của bạn, bạn phải làm ǵ? Trước nhất, bạn có thể nào không phủ nhận hoặc biện hộ mà chỉ giữ nguyên t́nh trạng, bạn vốn thế nào th́ cứ để y vậy? — điều này vô cùng khó khăn v́ cái tâm luôn luôn t́m ṭi sự giải thích, sự buộc tội, sự nhận dạng.
Nếu nó lại không làm điều ǵ trong những chuyện này, mà chỉ giữ nguyên trạng thái, th́ nó lại có vẻ như là đă chấp nhận cái ǵ đó. Nếu tôi chấp nhận rằng da tôi màu nâu, thế là mọi sự chấm dứt; nhưng nếu tôi lại khao khát đổi màu da cho sáng hơn, thế là có chuyện lôi thôi phiền toái xẩy ra. Chấp nhận mọi sự “như là nó đang là“, là điều khó khăn nhất; người ta chỉ có thể làm điều đó khi không có sự trốn tránh, và lên án hoặc biện minh là một h́nh thức trốn tránh.
V́ thế, khi người ta hiểu được toàn bộ quá tŕnh dẫn đến thói ngồi lê mách lẻo và khi người ra nhận ra được sự ngu xuẩn, độc ác và tất cả những điều bao gồm trong chuyện ngồi lê mách lẻo, người ta sẽ c̣n lại được tự thể, như nó vốn là như thế.
Và chúng ta thường giải quyết chuyện ngồi lê mách lẻo này bằng cách hoặc là tiêu diệt nó hoặc là thay đổi nó bằng điều khác. Nếu chúng ta không làm những điều đó, nhưng chỉ tiếp cận nó với sự thấu hiểu, sống trọn vẹn với nó, rồi chúng ta sẽ thấy nó không c̣n là điều khiến cho chúng ta phải kinh hăi nữa.
Khi đó mới có khả năng chuyển hóa được vấn đề.
J. Krishnamurti — The First and Last Freedom
Người dịch Danny Việt (ĐPK
|