View Single Post
Old 10-22-2019   #623
florida80
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,181 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Hắn tròn mắt... tôi tròn mắt... "ơ!...". Sau đó tôi đi thẳng một mạch. Hắn dí theo
- Sao thế, giận à?
- Không... sao tự dưng nắm tay em?
- Ngại hả?- cười- này, trước giờ chưa có người con gái nào anh nắm tay mà dám giựt ra đâu nhá
Tôi cũng không kém- trước giờ em cũng chưa cho thằng con trai nào nắm tay đâu nhá
Và thế là hắn còn cười tợn, xong với vẻ mặt vô tội nhất có thể, hắn bảo
- Vậy anh là người đầu tiên rồi nhá
Ôi trời! có người trơ trẽn thế được không. Không thèm xin lỗi mà còn cười hề hề. Tôi tức tối bỏ về. Thật là tôi xui tám kiếp mới gặp phải tên này mà. Hừ...
Điện thoại rung...
"Này, không hiểu sao lúc nắm tay em anh có cảm giác rất lạ. Cảm giác đó anh chưa từng cảm thấy trước đây. Em với anh quen nhau nhé"
Cha mẹ ơi! một con bé mười tám tuổi chưa một lần nắm tay trai lần đầu tiên được tỏ tình thì làm sao biết trả lời như thế nào. Thề là tôi ôm cái điện thoại, lăn qua lăn lại đúng năm phút, sau đó trả lời đúng cái câu trên phim người ta hay nói "cho em thời gian suy nghĩ nha". À, và sau một buổi tối ngủ dậy thì tôi quên mất cái vấn đề là tôi phải suy nghĩ cái gì. Chỉ đến khi nhận được tin nhắn "Em ngại vì anh thân với Q bạn em phải không? vì em nói chuyện với anh cũng là do Q nhờ phải không?" thì tôi mới sực nhớ tôi cần cho hắn ta một câu trả lời. Thật ra thì, chẳng đứa con gái nào đủ can đảm quen một người còn chưa quên người cũ, status trên facebook vẫn giăng đầy những nỗi nhớ về người cũ. Cũng chẳng đứa con gái nào đủ mộng mơ để tin vào tình yêu xẹt điện chỉ bằng một cái nắm tay. Tôi thì đủ thực tế để biết hắn đang cần tìm người thay thế, chỉ là không hiểu sao hắn chọn tôi. Tôi không xinh, cũng chẳng có gì nổi bật như bao cô gái hắn quen, vậy nên tôi quyết định từ chối bằng năm từ vỏn vẹn "quen em anh sẽ khổ". Nghĩ là xong, ai dè tối đó hắn mò xuống nhà tôi, hỏi xuống làm gì thì chỉ bảo "vì nhớ". Cứ thỉnh thoảng hắn lại qua nhà, ngồi nói chuyện với tôi những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Hắn hiểu tôi, chịu ngồi nghe tôi tâm sự, hiểu cả những sở thích rất đỗi trẻ con của tôi. Lần đầu tiên có một người hiểu tôi nhiều thế, và có lẽ vì vậy mà tôi xiêu lòng, tôi mềm yếu tin rằng hắn thật lòng với tôi. Con người mà, ai cũng có những lúc cần một chỗ dựa an yên và vững chãi. Tôi lại vốn là một đứa miệng cười nhưng mắt khóc, giấu nỗi buồn vào trong rồi tự làm tổn thương chính mình. Hắn đủ từng trải để lôi tôi ra khỏi cái vỏ ốc tôi tự tạo, để khiến tôi thấy bình yên...
"Em buồn"
"Chuẩn bị đi, 15 phút nữa anh qua chở em đến nơi nhiều gió"
Và trên con đường lộng gió ấy, hắn ôm tôi thật nhẹ. Hắn quàng cho tôi chiếc áo khoác to sụ của hắn để tôi khỏi lạnh rồi thì thầm rằng "mặc áo của anh rồi là coi như làm vợ anh rồi nhé!". Những lời ngọt ngào, những cử chỉ nhẹ nhàng như thế khiến cho trái tim của con gái dường như vô phương hồi tỉnh. Dù biết có thể những lời đó không dành cho riêng mình nhưng một người luôn có cách để tự huyễn hoặc bản thân tin vào những điều mình muốn.
Sinh nhật tôi, hắn mang tặng tôi một chiếc áo, bảo rằng lần đầu tiên anh lựa đồ cho con gái đó. Để rồi cũng vào ngày hôm đó, tôi biết được hắn chẳng thật lòng. Chia tay... tất nhiên là tôi là người chấm dứt trước. Điều kỳ lạ là tôi chẳng khóc, chỉ thấy hẫng hụt như vừa đánh mất thứ gì. Hắn chẳng níu kéo, cũng phải thôi, vì lòng tự trọng của người từng nói rằng "anh là người em yêu được nhưng anh chắc chắn em không bỏ anh được" không cho phép hắn níu kéo. Và tôi, một đứa từng nói rằng "không, em là đứa cầm được buông được" cũng không cho phép mình rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào trước người đã làm lòng tin tôi nứt vỡ. Ngày hôm đó, tôi không ngủ, hắn cũng vậy. Hắn bỏ lên cầu Sài Gòn ngồi tới ba giờ sáng, để nhớ người cũ, hay để nhớ tôi... tôi không biết. Chỉ biết sáng đó tôi nhận được tin nhắn "anh xin lỗi, cho anh thời gian" và... kết thúc.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.09205 seconds with 10 queries