View Single Post
Old 10-19-2019   #589
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,149 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Câu chuyện có thật về luân hồi: Đạo tặc cũng phải có ‘đạo’








Facebook





Tác giả: Tiểu Liên



[Chanhkien.org] Hôm nay, tôi muốn chia sẻ một câu chuyện có thật về luân hồi của tôi, khi tôi c̣n là một đạo tặc trước khi tôi bắt đầu tu luyện và đạt viên măn.

Câu chuyện bắt đầu vào triều đại Bắc Tống (960 –1127 sau công nguyên). Sau khi liên tục thất trận, triều Bắc Tống cuối cùng đă phải kư hiệp ước ‘Thiền Uyên’ với nước Liêu. Trong hiệp ước đó, Bắc Tống đồng ư cống nạp một số tiền lớn cho nước Liêu hàng năm. Kết quả là, Bắc Tống đă phải thu thuế cao từ người dân, làm bách tính ngày càng trở nên nghèo khổ hơn. Những người dân nước Tống sống gần biên giới giữa Tống và Liêu th́ phải chịu đựng khổ cực trong suốt cả năm trời. Ngược lại, nước Liêu đă đạt đến đỉnh điểm của sự thịnh vượng vào thời bấy giờ.

Hồi ấy, tôi được luân hồi thành một vị công chúa của nước Liêu tên là Thiên Hành (天行). Thiên Hành công chúa tính t́nh khá rắn rỏi và mạnh mẽ. Do sinh trưởng tại phương Bắc nên công chúa có một dáng dấp tương đối đậm đà. Một lăo sư tinh thông vơ nghệ đă dạy vơ cho Thiên Hành công chúa từ khi cô c̣n nhỏ. Trước khi vị lăo sư dạy vơ cho cô, ông đă đưa cho công chúa một thanh bảo đao sắc bén đến nỗi có thể cắt sắt ra làm đôi. Vị lăo sư nói với công chúa rằng cô phải không được giết người vô cớ. Khi lăo sư ra đi th́ công chúa đă tṛn 20 tuổi. Để lo lắng cho việc hôn sự của Thiên Hành, phụ vương của công chúa đă phải hao tổn rất nhiều tâm tư. Ông đă t́m nhiều người để cô lựa chọn nhưng Thiên Hành công chúa vẫn không ưng một ai. Công chúa cũng luôn cảm thấy sầu muộn về vấn đề hôn sự của ḿnh.

Một ngày, Thiên Hành công chúa có một giấc mơ, trong đó một bạch diện thư sinh vô cùng khôi ngô tuấn tú đọc cho cô nghe một bài thơ:


“Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,
Nhân sinh phồn hoa chi đa thiểu,
Tuế nguyệt du du thiên bách độ,
Công thành danh tựu thân thể khô.
Hà xứ thị vĩnh hằng?
Duy hữu tu luyện phương thành kim cương bất hoại thân!”

Diễn nghĩa:

“Khi hoa xuân tàn và trăng thu lặn,
Sự phồn hoa nơi cơi người c̣n được bao lâu,
Hàng ngàn năm dần dần trôi qua,
Đến khi công thành danh toại th́ thân thể đă khô ṃn.
Cơi vĩnh hằng ở nơi đâu?
Chỉ có cách tu luyện thành thân thể kim cương bất hoại!”

Lúc ấy, công chúa cảm thấy vô cùng thân thiết với người thư sinh này. Đến khi cô định bước tới và chào hỏi th́ người thư sinh lập tức biến mất. Cô vô cùng ngạc nhiên và choàng tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, cô quay sang nh́n những thị nữ của ḿnh và thấy họ đang ngủ. Công chúa châm lên một ngọn đèn và ngắm nh́n dung mạo như hoa như ngọc của ḿnh phản chiếu lên tấm gương đồng. Mặc dù không có dáng vẻ ‘liễu yếu đào tơ’ của một nàng tiểu thư suốt ngày ở trong khuê pḥng, công chúa có một vẻ đẹp cương dương mạnh mẽ. Nhưng v́ một vài lư do, cô cảm thấy không có ǵ là chân thật trong đó. Thời gian liên tục trôi đi như một ḍng sông. Làm sao cô có thể bảo tŕ vĩnh viễn tuổi trẻ và nhan sắc của ḿnh? Công chúa nghĩ về giấc mơ vừa qua và bắt đầu sầu muộn. Cô luôn luôn bất như ư về chuyện hôn nhân của ḿnh. Đột nhiên, một quyết tâm mạnh mẽ thúc giục cô rời khỏi Hoàng cung. “Ta muốn ra đi để t́m kiếm triết lư nhân sinh.” Cô đă quyết định ra đi ngay lập tức bởi v́ cô biết rằng phụ vương cô sẽ không bao giờ đồng ư. Cô đă viết một bức thư gửi cho phụ vương: “Thiên Hành sẽ rời khỏi Hoàng cung đêm hôm nay. Thưa phụ vương, xin thứ lỗi cho Thiên Hành đă không chào từ biệt phụ vương. Hài tử phải ra đi một ḿnh để t́m kiếm chính Pháp. Hài tử sẽ tự thân giải thoát khỏi ṿng luân hồi sinh tử và thoái xuất khỏi tam giới. Đến khi tu thành chính quả, hài tử nhất định sẽ quay trở lại cứu độ song thân!”

Sau khi viết xong bức thư, Thiên Hành công chúa gạt những giọt nước mắt lăn trên má. Công chúa cưỡi trên một con kỵ mă và rời khỏi Hoàng thành với thanh bảo đao. Sáng hôm sau, những thị nữ của công chúa không t́m thấy cô đâu và ngay lập tức bẩm báo với Hoàng thượng. Sau khi đọc xong bức thư, Hoàng thượng đă khóc một lúc lâu. Phải mất một thời gian lâu sau, Hoàng hậu mới làm cho vị Hoàng đế nguôi ngoai đi. Cuối cùng, ông nói một cách lạc quan: “Thậm chí nếu Thiên Hành có ở bên ta, chúng ta cũng vẫn phải xa nhau trong vài chục năm nữa. Nếu hài tử thực sự có thể t́m được chính Pháp và thoát khỏi ṿng luân hồi sinh tử, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Khi Thiên Hành c̣n nhỏ, nó không bao giờ thích thú với những tranh đoạt quyền lợi nơi trần thế. Nó rời khỏi Hoàng cung cũng là một việc tốt. Nó sẽ sống một cuộc sống thanh thản. Ta cảm thấy toại nguyện khi nó được hạnh phúc. Nó một thân vơ nghệ và không kể nó đi đâu, không ai có thể bắt nạt nó.” Gần mười năm sau khi công chúa rời khỏi Hoàng cung, phụ vương và vương hậu của công chúa qua đời.

Sau khi Thiên Hành công chúa rời khỏi Hoàng thành, cô đi lang thang trong khoảng 2 tuần cho tới một ngày nọ, khi cô du ngoạn tới một ngọn núi cao có tên là Đại Thanh Sơn. Cô nhớ lại rằng phụ vương cô đă từng nói rằng có một sơn trại trên Đại Thanh Sơn. Theo lời kể của phụ vương, trại chủ tên là Khổng Tâm, tự xưng là ‘kim đao vô địch’ nhưng do chỉ là một người ‘hữu dũng vô mưu’ nên đă bị triều đ́nh nhà Tống cử gian tế xâm nhập. Tên gian tế lẩn trốn tại một nơi phụ cận Đôn Hoàng và đă giết chết trại chủ. Hiện tại sơn trại trên núi đang ở trong trạng thái vô thủ [lĩnh].

Trong khi công chúa đang nghĩ về cuộc đối thoại giữa ḿnh và phụ vương th́ một đám lâu la chạy xuống núi và bao vây lấy cô. Dẫn đầu đám lâu la là một đại hán mặt đỏ với cây đại chùy trong tay. Hắn vừa chắn ngang đường vừa nói: “Xú nha đầu, mau đưa tiền ra th́ bổn đại gia sẽ tha mạng cho. Bằng không, ta sẽ cho ngươi một chùy.”

“Ngươi dám à! Nếu có bản sự th́ lại đây, bổn cô nương sẽ đấu với ngươi một phen!” Thiên Hành rút thanh bảo đao ra và không hề tỏ ra sợ hăi chút nào. Sau một vài phen giao tranh, cây đại chùy của tên đại hán mặt đỏ đă bị thanh bảo đao của Thiên Hành bổ ra làm đôi.

Thiên Hành nhảy lên ngựa và định rời đi, tuy nhiên tên đại hán ôm quyền rồi nói: “Xin cô nương dừng bước. Tại hạ có điều muốn thương lượng, không biết có được hay không?”

“Có ǵ th́ ngươi cứ nói thẳng ra đi.”

“Không biết cô nương có nghe nói về việc bổn sơn trại đang trong trạng thái vô thủ [lĩnh] hay chưa. Hôm nay thấy cô nương vơ nghệ siêu quần, nhất định là người hành hiệp trượng nghĩa. Chúng tôi mong cô nương lên núi làm trại chủ, huynh đệ chúng tôi nguyện nghe theo sự điều khiển của cô nương.” Thiên Hành thầm nghĩ ḿnh đang không có nơi nào để dung thân nên đă đáp ứng yêu cầu của họ. Kể từ đó, Thiên Hành trở thành trại chủ của sơn trại.

Trong mười năm sau đó, Thiên Hành và nhóm thổ phỉ này đă giết chết nhiều tham quan trụy lạc và kẻ giàu có ăn chơi sa đọa. Họ đă bảo vệ sự công bằng cho rất nhiều người. Tuy là hành hiệp trượng nghĩa nhưng họ cũng đă giết hại rất nhiều người. Người dân quanh đó đă đặt cho Thiên Hành một cái tên – ‘bảo đao nữ hiệp’. Trong lúc nhàn rỗi, Thiên Hành thường nghĩ rằng: “Ta đă rời Hoàng cung để tầm Đạo cầu Pháp, nhưng số phận run rủi đă dẫn dắt ta trở thành cường đạo! Than ôi! Khi nào ta mới t́m được chân Pháp để tu luyện đây?”

Hai ngày sau, trong khi Thiên Hành và băng nhóm đang tụ họp trong sơn trại ăn thịt uống rượu th́ một tên tiểu lâu la vào bẩm báo: “Ở dưới núi có khoảng sáu người đang đi ngang qua, trông rất giống mấy tên tham quan và nhà giàu. Liệu chúng tôi có nên ‘măi mại’ (cắt hợp đồng) với chúng?”

Thiên Hành ra lệnh: “Cứ làm như mọi khi. Tại sao nhà ngươi chần chừ thế?”

Một lúc sau, tên lâu la quay lại bẩm báo: “Chúng tôi đă giết chết tất cả bọn họ, ngoại trừ một tên có dáng dấp thư sinh. Khi chúng tôi định hạ thủ th́ hắn nói rằng hăy để hắn vào nói với trại chủ ba câu rồi muốn làm ǵ hắn cũng được.”

Thiên Hành nói: “Kẻ nào có gan nói ra những câu này? Đem hắn lên đây. Ta muốn xem mặt mũi hắn ra sao.”
florida80_is_offline  
 
Page generated in 0.08353 seconds with 9 queries