R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,149 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Sau khi làm xong bài thơ, Lạc Thiên cảm giác như có ai đó đang ở đằng sau cậu. Cậu quay đầu lại và thấy một hồng y cô nương. Cô đang cố giấu ḿnh không cho cậu thấy. Quá ṭ ṃ, cậu hỏi: “Tiểu cô nương, tại sao cô lại đi theo tại hạ vậy?” Cô nương trả lời: “Thực ra tôi đă đi theo anh nhiều ngày rồi. Tôi là con gái của một trưởng bộ lạc. Anh trai tôi cũng là trưởng bộ lạc. Vài ngày trước đây, khi ra ngoài đi dạo, tôi đă trông thấy anh. Tôi rất ṭ ṃ về anh bởi v́ trông anh giống như một người Hán. Sao anh lại tới chốn thảo nguyên Mông Cổ hoang vắng này?” “Tiểu cô nương, để tôi kể cho tôi về bản thân ḿnh…”
Rồi Lạc Thiên kể cho cô nghe về cậu đặc biệt là phần cậu đă tới đây để t́m Phật Pháp. Vị cô nương liền nói với cậu, “Xin đừng gọi tôi là tiểu cô nương nữa. Anh chưa đủ tuổi làm anh tôi đâu.” Vị cô nương có vẻ hơi bị xúc phạm. Lạc Thiên nói “Có vẻ như ḿnh đă gặp một cô nương rắc rối đây. Ḿnh phải t́m cách thoát khỏi cô ta mới được.” Lạc Thiên nói với cô gái “V́ cô không muốn bị gọi là tiểu cô nương, tôi sẽ gọi cô là tiểu muội. Tiểu muội, sao muội không về nhà ngay đi? Nếu không, phụ thân muội lại lo lắng cho muội đấy”. Vị tiểu cô nương bèn thẳng thắn nói với cậu: “Tôi cần phải sớm về với phụ thân tôi nhưng tôi cũng rất muốn t́m được vị cao tăng Phật gia đại đức v́ tôi cũng muốn tu Phật. Anh có biết là rất nhiều người Mông Cổ tin vào Phật Pháp không? Chúng tôi tin rằng có luân hồi. Anh không phải là người duy nhất sợ luân hồi đâu. Tôi cũng sợ. Tôi cũng muốn tu Phật để thoát khỏi Tam Giới. Tại sao tôi không quay về gặp cha tôi rồi nói với ông ấy rằng tôi sẽ cùng đi t́m Phật Pháp với anh nhỉ? Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi t́m Phật Pháp. Anh nghĩ sao? Chúng ta sẽ lo cho nhau” Cuối cùng Lạc Thiên cũng đồng ư với kế hoạch của cô. Nói cho cùng đi t́m Phật Pháp một ḿnh rất khó khăn và cả cô đơn nữa. Cậu bèn nói với cô gái “Muội phải nhanh lên. Ta sẽ đợi muội ở đây. Sau 10 ngày nữa, muội hăy quay lại đây”. “Ta hứa là ta sẽ trở lại”. Hồng y cô nương vận bèn rời đi.
Khoảng 8 ngày sau, hồng y nữ đă quay lại thổn thức. Lạc Thiên hỏi cô điều ǵ đă xảy ra và cô kể lại cho cậu mọi chuyện. Khi cô về gặp lại phụ thân, ông đă cho cô biết tin dữ. Bộ tộc của anh trai cô đă bị san bằng trong một trận giao chiến với một bộ tộc khác. Anh cô đă bị giết và thân thể bị xé tan thành từng mảnh. Trước khi kẻ thù đốt xác anh, một người đàn ông tốt bụng đă cất đi một phần xương cẳng chân của anh ấy. Ông đă liều mạng mà mang miếng xương về cho phụ thân cô. Ông cũng nói với phụ thân cô rằng bộ tộc đă giết con trai ông đang chuẩn bị tấn công bộ tộc của ông và khuyên họ nên đi trốn. Sau khi hồng y nữ kể với phụ thân về Lạc Thiên, phụ thân đă nghiêm nghị nói với cô rằng: “Nha đầu, có lẽ gia tộc chúng ta được phúc phận rồi. Toàn gia chúng ta sẽ được phúc phận nếu con t́m được Phật Pháp, nhất là khi cả gia tộc chúng ta đang gặp nạn sinh tử này. Nhân thế khó lường. Nha đầu, từ nay trở đi, con phải học cách tự chăm lo cho bản thân đi thôi. Bên ngoài không như ở nhà đâu. Con không thể măi ngoan cố như vậy đâu!” Tiểu cô nương liền đáp lại: “Phụ thân, người thật xem nhẹ con. Nếu giờ con ra đi, không biết lúc nào chúng ta mới có ngày tái ngộ nhất là khi những tên vô lại kia đang săn đuổi người. Con rất lo lắng cho người”. “Nha đầu, có phải ta thường nói với con rằng ‘Phật sẽ bảo hộ người đại đức sao’ Đừng lo lắng ǵ cả. Hăy lo cho bản thân ḿnh thôi!”. Người cha gạt nước mắt rồi an ủi cô. Sau đó, vị cô nương quay lại chỗ Lạc Thiên.
Sau khi nghe hết câu chuyện thê thảm, Lạc Thiên thở dài rồi ngâm câu thơ:
“Huyết lệ gươm đao bao giờ dứt
Nhân thế oán cừu, lỗi từ đâu
Danh lợi vô thường nay bỏ hết
Chỉ đường chính Pháp, sạch khổ đau!”
Từ đó trở đi, cả hai rong ruổi khắp nơi trên vùng cao nguyên Mông Cổ. Họ đồng cam cộng khổ trong suốt hành tŕnh. Họ nâng đỡ và khích lệ nhau. Họ đă vượt qua vô số khổ nạn. Mỗi lần tới một thị trấn lớn hơn, họ lại cố gắng hỏi thăm tin tức về phụ thân của cô. Lúc đầu, người ta nói với họ rằng bộ lạc của phụ thân cô đă bị tiêu diệt và không t́m thấy phụ thân cô đâu. Khoảng một năm sau, cô có mang. Nhưng họ vẫn không tài nào t́m được vị cao tăng Phật giáo đại đức mà Lạc Thiên đă cố công t́m kiếm trong suốt những năm qua. Một hôm, họ tới một thị trấn lớn và hỏi thăm tin tức về phụ thân. Hóa ra phụ thân cô vẫn c̣n mạnh khỏe. Bộ lạc đă tiêu diệt bộ lạc của phụ thân và anh trai cô có mâu thuẫn nội bộ gay gắt và rồi họ tự đánh giết lẫn nhau. Cuối cùng, một bộ lạc nữa tới và tiêu diệt bộ lạc đó. V́ phụ thân cô là một người đáng kính và có đức, ông được bầu làm người đứng đầu của tập hợp tất cả các bộ lạc. Phụ thân cô cũng đang đi t́m hai người. Họ lập tức nhờ người nhắn tin cho phụ thân cô để ông khỏi lo lắng.
Vài ngày sau, phụ thân của ông mang xe ngựa tới đón họ. Khi thấy người con gái yêu mà ông đă không được gặp trong nhiều năm và người con rể ông chưa từng biết mặt, ông vỡ ̣a trong cảm giác buồn vui lẫn lộn. Ông nói với họ trong nước mắt: “Các con, những khổ nạn đă qua rồi. Mọi thảm họa đă qua qua rồi. Giờ chúng ta đă có thể sống yên ổn rồi.” Cả ba người cảm thấy như thế cuối cùng họ đă có thể tự do tung hoành trên vùng thảo nguyên mênh mông. Khi họ đang tṛ chuyện, trên mặt đất hiện ra ḍng chữ lớn bằng tiếng Trung:
“Lưu đắc trung trung tồn”. Điều đó có nghĩa là họ sẽ đắc Chính Pháp ở Trung Thổ.
Tôi viết bài này năm 2002 nhưng không đăng v́ những nguyên do khác nhau. Tôi đă viết một bản súc tích năm ngoái khi trang Minh Huệ kêu gọi viết bài cho “Pháp hội tâm đắc thể hội trên mạng internet của Trung hoa lục địa lần thứ nhất”. Giờ đây, tôi quyết định viết ra toàn bộ câu chuyện với các đồng tu và những người có tiền duyên với Pháp Luân Công.
Chia sẻ bài viết này, tôi muốn phản ánh những khổ nạn và khó khăn vô biên mà chúng ta đă phải trải qua trong nhiều kiếp trước để kiếm t́m Pháp. Chúng ta không thể t́m thấy Phật Pháp trong một đời! nhưng v́ chúng ta có thể từ bỏ được chấp trước vào bản thân, vào danh, lợi, t́nh, chúng ta mới có được cơ hội quư báu đích thân nghe vị Phật chủ từ bi vĩ đại giảng Pháp trong đời này. Không có mối tiền duyên nào thiêng liêng hơn thế! Khi chúng ta không tinh tấn tu luyện, sao chúng ta không nghĩ rằng: để đắc được Chính Pháp, chúng ta đă mạo hiểm cả cuộc đời đi t́m kiếm trong suốt những kiếp trước của ḿnh. Chúng ta phải tu luyện tinh tấn và đưa chúng sinh trở về nhà bởi v́ đó là đại nguyện của chúng ta.
Để các đồng tu không phát triển chấp trước, tôi sẽ ngừng không chỉ ra đồng tu nào chung quanh tôi là hiện thân của những nhân vật trong những câu chuyện thật về tiền kiếp của tôi. Những duyên nghiệp trong tiền kiếp của chúng ta không c̣n quan trọng nữa. Tôi chỉ có ư định khích lệ mọi người hăy trân quư tiền duyên đối với Pháp. Đối với duyên nghiệp của chúng ta trong đời trước, giờ đây chúng không c̣n quan trọng nữa. Đối với chúng ta điều quan trọng hơn là hăy trân quư quan hệ của chúng ta trong ngày hôm nay và trở thành “đệ tử Đại Pháp” đích thực. Đó là điều mà chúng ta không bao giờ nên quên.
|