R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Câu chuyện có thật về luân hồi: T́m Phật Pháp trên cao nguyên Mông Cổ
Đây là một câu chuyện có thật bắt đầu ở Tô Châu, một thành phố nổi tiếng ở phía Nam Trung Quốc, nó diễn ra vào khoảng thời hậu Minh. Do triều đ́nh vô cùng hủ bại, dân chúng Trung Quốc thời đó đă lâm vào cảnh đói nghèo. T́nh h́nh c̣n tồi tệ hơn, khi thái giám trong triều, dẫn đầu là một thái giam có tên là Ngụy Trung Hiền thâu tóm quyền lực trong triều chính khiến đời sống bá tánh càng thêm lầm than. Thời gian đó, một đảng có tên là Đảng Đông Lâm đă chống đối lại Ngụy Trung Hiền và ban thái giám đông và tây cơ mật của ông ta. Ban cơ mật của họ Ngụy bắt đầu bắt giữ thành viên đảng Đông Lâm ở Tô Châu, khiến cho người dân toàn thành nổi giận và khiến máu chảy khắp thành Tô Châu. Câu chuyện luân hồi có thật của tôi trong kiếp đó bắt đầu ở đó.
Ở phủ Thường Châu không xa thành Tô Châu có một góa phụ họ Trương. Chồng chết sớm để lại bà và một nam tử lên 10 tuổi tên là Lạc Thiên. Bà gần như không c̣n ǵ để sinh nhai v́ người em chồng đă hoang phí tất cả số tiền chồng bà dành dụm. Cả gia sản c̣n lại của bà là một túp lều tranh và một con lừa què. May thay, bà Trương là người giỏi thêu thùa nên có thể kiếm sống nhờ nghề thêu ở một xưởng thêu tại phủ Thường Châu. Một hôm, có một thương gia sở hữu một xưởng thêu nổi tiếng ở Tô Châu đến Thường Châu. Nhận thấy bà là người có tài nghệ, ông bèn mời bà đến xưởng ḿnh làm việc. Ái ngại trước hoàn cảnh người góa phụ, nên ông giúp bà và cậu con trai Lạc Thiên chuyển đến Tô Châu. Vào thời hậu Minh, Tô Châu đă trở nên nổi tiếng khắp Trung Thổ về nghề thêu. Nó đă tiến cống cho triều đ́nh một lượng lớn hàng thêu cùng với một lượng lớn thuế lượng. Vào thời ấy, Trung Thổ không thịnh vượng cho lắm, nông nghiệp là nguồn thu nhập chủ yếu để duy tŕ triều đại nhà Minh.
Những thành trấn thịnh vượng chủ yếu dựa vào nghề thủ công như Tô Châu rất hiếm hoi. Do thái giám thâu tóm quyền lực, đặc vụ của đảng Yêm lê la khắp Trung Quốc, đặc biệt ở dọc hai bên bờ sông Trường Giang. Những đặc vụ này tống tiền của những xưởng thủ công lớn ở Tô Châu. Nếu ai đó buông lời phàn nàn, người đó sẽ bị tố cáo với đặc vụ để rồi phải chịu án tù hay bị thiệt mạng. Ông chủ xưởng thủ công nổi tiếng đă giúp đỡ mẹ con cậu bé cũng trở thành nạn nhân của bọn đặc vụ. Một hôm, đặc vụ nhất định đ̣i cướp lấy chiếc b́nh trà tím rất quư giá đă được thừa kế qua nhiều thế hệ. Mới chỉ vừa có vài lời đôi co với đặc vụ mà ông đă bị tống vào nhà lao. Sau đó đặc vụ thậm chí c̣n gia tăng việc tống tiền các xưởng thủ công ở Tô Châu. Cuối cùng dân chúng toàn thành Tô Châu trở nên rất tức giận với bọn đặc vụ. Dân chúng nổi giận đă bắt tất cả bọn đặc vụ trong thành lại, rồi treo chúng lên ở phía nam thành và đánh chúng một trận nên thân. Triều đ́nh gửi quân lính tới trấn áp đám người nổi loạn, máu chảy khắp nơi.
Sau khi ông chủ xưởng thêu bị tống giam, mẹ Lạc Thiên tự nhiên mất chỗ kiếm cơm. Bà mang Lạc Thiên rời Tô Châu và bắt đầu phiêu bạt tứ xứ. Cuối cùng họ định cư lại một nơi mà ngày nay chính là Hoài Bắc và Từ Châu. Ở đó cậu bé Lạc Thiên gặp một người họ Lư là người có học thức phi thường. Được Lư tiên sinh chỉ dạy, cậu bé Lạc Thiên đă đọc rất nhiều sách và đỗ tú tài. Tuy nhiên, sự hủ bại của triều đ́nh đă lan cả đến hệ thống thi cử. Mặc dù chăm học, Lạc Thiên vẫn không đỗ được cử nhân bởi v́ cậu không cố đút lót giám khảo và không chịu đi cửa sau.
Khi Lạc Thiên tṛn 20 tuổi, cậu tham dự khoa cử lần cuối cùng. Một thí sinh nói với cậu “Tôi nghe nói rằng có một cao nhân Phật giáo tinh thông Phật Pháp sống ở vùng phía bắc Trương Gia Khẩu của Nội Mông. Nhân thế vô thường. Sinh, lăo, bệnh tử là lẽ thường t́nh. Ngày nay, chuẩn mực đạo đức xă hội đă suy đồi. Do vậy, đối với tôi bây giờ cuộc sống thật thập phần khó khăn. Sao huynh không gắng đi t́m vị cao nhân và t́m đạo giúp thoát khỏi ṿng luân hồi? Sao huynh lại phải lao tâm tham dự khoa cử để truy cầu danh lợi làm chi?”
Sau khi trở về nhà, Lạc Thiên mơ thấy ḿnh đang đi t́m Phật Pháp trên cao nguyên Mông Cổ. Giống như Đường Tam Tạng (vị cao tăng của nhà Đường trên hành tŕnh sang Tây Thiên), cậu đă phải chịu muôn vàn đau khổ và cuối cùng cũng thoát khỏi Tam Giới. Sau khi tỉnh mộng, Lạc Thiên kể với mẹ và Lư tiên sinh về giấc mộng. Họ đều bảo cậu “Giấc mộng này quả là điềm rất lành. Nếu con thực sự có tiền duyên với vị cao tăng Phật giáo đại đức đó, th́ nhất định sẽ gặp. Nhưng chúng ta cách Mông Cổ những hơn 10 ngh́n dặm. Hơn nữa, ta nghe nói rằng con người ở đó rất man rợ và tàn bạo. Ở đó không có ǵ ngoài khác ngoài một thảo nguyên mênh mông nơi sói, hổ, và sư tử gầm rú. Con đi một ḿnh có an toàn không?” Lạc Thiên trả lời “Trời sẽ giúp người đại căn khí. Với cả, hài nhi tới Mông Cổ để cầu Phật Pháp. Khi Đường Tam Tạng ở triều đại nhà Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh, ngài cũng phải chịu biết bao khổ nạn nhưng cuối cùng vẫn lấy được kinh và quay trở về Trung Hoa an toàn. Mạnh Tử đă từng nói “Khi thiên thượng giao sứ mệnh trọng đại cho người nào, tất sẽ khiến người đó phải mệt cái gân cốt, khổ cái tâm chí”. Mẫu thân cậu cắt ngang lời cậu và nói “Con hăy giữ cái đạo lư đó cho riêng ḿnh đi. Lời đó ta nghe không hiểu. Hăy nhanh chóng lên đường đi thôi” Lạc Thiên bèn nói với mẫu thân “Mẫu thân, sao người không đi cùng hài nhi? Nếu không, người sẽ luôn lo lắng cho hài nhi”. “Được” Vậy là hai mẹ con từ biệt Lư tiên sinh rồi lên đường.
Họ vượt sông Trường Giang rồi đi qua An Dương, H́nh Đài và cuối cùng đặt chân tới Trương Gia Khẩu. Dọc đường, họ đă phải chịu đói, chịu lạnh và vô vàn khổ nạn. Buồn thay, mẫu thân của Lạc Thiên mắc chứng phong hàn ở Trương Gia Khẩu rồi qua đời. Trước lúc lâm chung, bà nhắn nhủ Lạc Thiên phải t́m được Phật Pháp và tinh tấn tu luyện. Lạc Thiên khóc thống thiết.
Sau khi mẫu thân tạ thế, Lạc Thiên đă ngộ ra rằng thế nhân vốn vô thường. Thời gian như nước chảy mây trôi nơi cơi người. Cậu nghĩ về ba người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu: vị ân nhân đáng kính người sở hữu xưởng thủ công, Lư tiên sinh người đă dạy dỗ cậu và người mẹ đă một ḿnh nuôi dạy cậu. Bọn họ đều đă phải chịu những dạng khổ nạn khác nhau. Những tên vô lại đă tống giam vị ân nhân và cậu phải chia tay với Lư tiên sinh. Giờ đây, mẹ cậu lại qua đời. Chỉ khi cậu t́m được Phật Pháp, cậu mới có cơ hội siêu thoát khỏi Tam Giới. Lạc Thiên lại càng thêm quyết tâm tu theo Phật Pháp nếu cậu có thể t́m được.
Sau khi làm tang lễ đơn sơ cho mẹ, Lạc Thiên gói ghém hành lư rồi rời Trương Gia Khẩu và tiến đến vùng thảo nguyên Mông Cổ mênh mông.
Lạc Thiên là một người gầy g̣ ẻo lả. Cậu không thông thuộc đường ở Mông Cổ nên cậu phải hỏi tất cả những người cậu gặp về nơi ở của vị cao tăng Phật giáo đại đức. Càng ngày cậu càng hoang mang v́ không ai từng nghe nói đến người như vậy. Thỉnh thoảng cậu phải lang thang cả vài tháng trời trên một thảo nguyên mênh mông rồi mới có thể vượt qua đó. Đôi lúc cậu gặp dă thú như sói nhưng v́ lư do kỳ lạ nào đó, mà chúng không hề hại cậu. Khi cơn đói lên đến cực điểm, cậu lại t́nh cờ t́m được những chiếc bánh hấp ở trên mặt đất. Khi cơn khát tới, lại xuất hiện một con suối trước mặt. Khi trời mưa hay tuyết, một mái lều tranh hay vài ngôi nhà lại chợt xuất hiện. Những người sống trong những túp lều và những ngôi nhà này luôn luôn nhiệt t́nh và hiếu khách. Họ không chút nào man rợ như người ta vẫn thường đồn đại. Sau khi đăi Lạc Thiên thức ăn và nước uống, và cho cậu một chỗ để trú mưa hay tuyết, họ lại đột ngột biến mất. Lúc đầu, Lạc Thiên c̣n sững sờ trước những sự việc kỳ lạ này nhưng rồi sau đó cậu hiểu ra rằng Thần Phật đang khích lệ cậu đi t́m Phật Pháp. Lạc Thiên càng quyết tâm tu Phật hơn.
Hai rồi ba năm trôi qua. Lạc Thiên giờ đây đă 26, 27 tuổi. Cậu đă trở thành một lữ hành dày dạn kinh nghiệm trên thảo nguyên rộng lớn. Cậu cũng đă trở nên khỏe mạnh, kiện tráng chứ không c̣n là một cậu bé gầy g̣, ốm yếu nữa. Nhưng có một điều vẫn không thay đổi. Lạc Thiên vẫn có hứng thú làm thơ. Những trải nghiệm cuộc sống trong vài năm qua gợi cho cậu rất nhiều cảm hứng và khiến thơ cậu mang nội hàm ngày một sâu sắc. Cậu không định chia sẻ thơ của ḿnh với người khác. Cậu thường làm thơ và quay mặt vào núi non hùng vĩ hay thảo nguyên bao la mà ngâm như một thú tiêu sầu.
Một hôm khi đang một ḿnh lang thang trên thảo nguyên như thường lệ, cậu bắt gặp vài đám mây ngũ sắc sà xuống đỉnh núi liền bên. Cảnh đó ngay lập tức khiến cậu cao hứng xuất ra bài thơ:
“Mây vờn bay, núi cao sừng sững,
Ta là ai, bể khổ mênh mang
Muốn tu Chân, tầm Sư t́m Đạo
Chẳng đắc Pháp, thật quá bi ai”
|