R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Hỏi:
- Ở một vài khía cạnh nào đó, nhất định ngài hẳn phải khác với mọi người.
UG:
- Về mặt hoạt động trong thân thể, có lẽ thế.
Hỏi:
- Ngài nói rằng những sự biến đổi dữ dội đă xảy ra trong bản thân ngài. Làm thế nào ngài biết được điều này? Có ai đă khám sát, kiểm tra t́nh trạng này của ngài chưa, hoặc đây chỉ là sự suy luận mà thôi?
UG:
- Những tác động, ảnh hưởng từ hậu quả vụ “bùng nổ” đó, cái cách thức những giác quan đang hoạt động (độc lập) hiện giờ th́ không c̣n cần đến bất cứ một trung tâm hay tác nhân nào để kết hợp nữa – đó là tất cả những ǵ tôi có thể cho bạn biết. Thêm một điều khác: cơ cấu hóa học đă biến đổi – tôi có thể quả quyết rằng trừ phi có sự hoán chuyển hay thay đổi toàn thể cấu trúc hóa học xảy ra, nếu không th́ không có cách nào để các cơ quan thân thể giải thoát khỏi được sự điều khiển của tư tưởng, sự tương tục của tư tưởng. Cho nên, v́ sự liên tục của tư tưởng không c̣n nữa, bạn có thể dễ dàng nhận thấy rằng một điều ǵ đó mới lạ xuất sinh, nhưng cái-ǵ thật sự đă xuất sinh đây? Tôi không có phương cách nào để thể nghiệm truyền đạt nó cả.
Hỏi:
- Rất có thể là cái tâm trí đang giở tṛ vẽ vời rằng “tôi chỉ cần nghĩ tôi là “một kẻ bùng-nổ”? (tưởng tượng lâu dần th́ sự bùng nổ này sẽ xảy ra)
UG:
- Tôi không cố ư làm cái việc thương mại buôn bán, đổi chác bất cứ cái ǵ ở đây. Bạn không thể nào bắt chước sự bùng vỡ này được. Sự thể mà nó xảy ra th́ nằm vượt ngoài lĩnh vực, phạm vi mà tôi trông chờ, mơ ước, và mong muốn thay đổi trước đây. V́ vậy, tôi không gọi nó là một sự “thay đổi”; tôi thực sự không biết cái ǵ đă xảy đến cho tôi. Điều mà tôi có thể nói với bạn là cái cách thức mà tôi đang “hoạt động” (hành động và đáp ứng). Dường như có đôi chút khác biệt về cách thức bạn hoạt động và cách thức tôi hoạt động, nhưng căn bản th́ không có khác nhau chi cả. Làm thế nào lại có bất cứ sự khác nhau giữa bạn và tôi? Không thể nào. Nhưng mà từ cái cách thức, đường lối chúng ta cố gắng diễn đạt, bày tỏ một điều ǵ, dường như là có sự khác biệt. Tôi cảm nhận là có một ít khác biệt nào đó, và cái ǵ mà sự khác biệt đó hàm chứa th́ tôi đang cố gắng hiểu biết. V́ thế, đây là cách thức tôi “hoạt động.” UG để ư rằng những thay đổi căn nguyên, nền tảng của chức năng các giác quan diễn ra tuần tự trong suốt một tuần lễ tiếp theo sau ngay vụ “bùng nổ”. Vào ngày cuối cùng, ngày thứ 7, thân thể ông đă trải qua “một tiến tŕnh của cái Chết về thể xác – Nirvikalpa samadhi” (thiền tông có câu: Đại Tử Nhất Phiên – Một Phen Chết Lớn), và sau đó những sự thay đổi hay chuyển hóa này của cơ thể đă trở nên thường tồn vĩnh viễn.
Những biến đổi trong 7 ngày tiếp theo ngay sau sự “bùng nổ” UG kể: Những thay đổi bắt đầu. Kể từ ngày sau vụ bùng nổ trở đi, trong 7 ngày – mỗi ngày có một thay đổi diễn ra. Đầu tiên tôi phát hiện ra nét mềm mại của làn da trên toàn cơ thể; hiện tượng chớp (nháy) mắt dừng lại, chấm dứt hẳn; và sau đó là những thay đổi về vị giác, khứu giác, thính giác – tôi nhận biết được năm sự biến đổi này. Có thể, thậm chí chúng đă biến đổi trước đó rồi, và tôi chỉ vừa nhận ra lần đầu tiên...
NGÀY THỨ 1:
Tôi để ư thấy là làn da của tôi mềm như tơ lụa và phát ra ánh sáng kỳ dị, ánh sáng màu vàng kim. Trong khi tôi cạo râu, cứ mỗi lần tôi cố gắng cạo th́ lưỡi dao cạo bị trơn trợt đi. Tôi thay đổi lưỡi dao cạo râu khác, nhưng nó cũng vô dụng. Khi tôi chạm vào mặt tôi, xúc giác tôi đă khác biệt so với trước đây, bạn thấy đó, cách thức tôi cầm giữ dao để cạo râu cũng vậy. Đặc biệt là làn da của tôi – nó mềm như nhung lụa và phát ra ánh sáng màu vàng kim. Tôi chẳng có liên kết sự thay đổi này với bất cứ điều ǵ khác chút nào cả; tôi chỉ quán sát nó thôi.
NGÀY THỨ 2:
Lần đầu tiên tôi nhận thức được tâm trí ở trong t́nh trạng mà tôi gọi là “buông xả” thả lỏng hoàn toàn. Tôi đang ở trong nhà bếp của tầng lầu trên, và Valentine đang làm món xúp cà tô-mát. Tôi nh́n món xúp và không biết nó là món ǵ. Cô ấy bảo đó là món xúp cà tô-mát. Tôi nếm thử món xúp và mới nhận biết được “À, mùi vị của món xúp cà tô-mát là như thế này đây.”
Kế đến tôi nuốt món xúp, và sau đó tôi lại quay trở về cái khung tâm trí kỳ oặc – dùng chữ “khung tâm trí” cũng không đúng, mà phải nói rằng nó một cái “khung không có tâm trí (vô niệm)” – nên tôi lại quên khuấy mất đi tên món xúp. Tôi lại hỏi Valentine “Đó là món ǵ vậy?” Cô ta lặp lại, “đó là món xúp cà tô-mát.” Tôi nếm lại món xúp, rồi tôi nuốt nó và sau đó lại quên mất đi tên món xúp. Tôi đă chơi đùa với t́nh trạng này một lát. Nó đúng là một việc khôi hài với tôi khi đó, cái “trạng thái buông xả”.
Bây giờ trạng thái này đă trở nên b́nh thường rồi. Tôi hiện giờ không c̣n tiêu phí thời gian cho việc mơ màng mộng tưởng, lo lắng, quan niệm hóa và những suy nghĩ khác mà hầu hết mọi người làm khi họ cô độc. Tâm trí tôi giờ đây chỉ đáp ứng khi nó được cần đến, thí dụ khi bạn đặt câu hỏi, hoặc khi tôi phải sửa chữa hay lắp gắn cái máy thâu băng, hoặc một điều ǵ tương tự như thế.
Thời gian c̣n lại th́ tâm trí tôi ở trong t́nh trạng “buông xả”. Dĩ nhiên hiện giờ kư ức tôi hồi phục trở lại – đầu tiên tôi bị mất nó, nhưng bây giờ tôi đă có nó trở lại – nhưng trí nhớ hay kư ức tôi th́ nằm trong “nền, chỗ” của riêng nó và chỉ hiển hiện hoạt động khi nó được cần đến, một cách tự động. Khi nó không được cần đến, th́ không có tâm trí hiển hiện, không có tư tưởng (vô niệm), chỉ có cái Sống mà thôi...
|