R11 Độc Cô Cầu Bại
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,150 Times in 13,135 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 161
|
Kế đến – rất lạ kỳ là – câu hỏi “Cái tâm thái đó là ǵ?” tự chuyển biến thành câu hỏi khác: “Làm thế nào để tôi biết được là ḿnh đang an trú trong tâm thái đó, cái tâm thái của Phật, cái tâm thái mà tôi rất muốn biết và mong cầu từ mọi người? Nhưng mà làm thế nào tôi biết được là tôi hiện ở trong tâm thái đó đây? ”...Ngày kế tiếp (ngày sinh nhật năm 49 tuổi của UG - ngày 9 tháng 7 năm 1967 ) tôi đang ngồi trên một chiếc ghế dài dưới một cội cây ngắm nh́n một trong những địa điểm thắng cảnh tuyệt đẹp của thế giới, “bảy ngọn đồi và bảy thung lũng” của miền đất Saanen. Tôi đang ngồi yên vị nơi đó. Câu hỏi không c̣n trong trí nữa, mà toàn thể thân xác và tâm trí tôi chính là câu hỏi đó:
“Làm thế nào tôi biết được rằng tôi ở trong Tâm thái đó?"
Có một sự phân chia thật lạ kỳ bên trong bản thể tôi: có một kẻ nào đó biết được rằng hắn ta đang ở trong tâm thái đó. Kiến thức về tâm thái – cái mà tôi đă đọc qua sách vở, qua kinh nghiệm, qua việc nghe thiên hạ nói về nó – chính kiến thức này đang quan sát cái tâm-thái đó, v́ vậy tâm-thái đó chỉ là sự phóng chiếu (vọng tưởng) từ kiến thức này ra mà thôi.”
Nhận nhức được như thế tôi mới tự nhủ: “Nh́n đây ông thần, sau bốn mươi năm ông chẳng có tiến thêm được một bước nào hết; ông chỉ dậm chân tại chỗ thôi. Khi ông đặt câu hỏi trên, th́ cái kiến thức này phác họa và phóng tưởng lên tâm trí ông (kiến thức tạo ra cái tâm thái và kẻ đang quan sát hay đang ở trong tâm thái đó). Tương tự như thế, ông ở trong cái t́nh cảnh mà kiến thức tự nó đặt câu hỏi đối với chính nó, ‘Làm thế nào tôi biết (tâm thái chứng ngộ)?’ bởi v́ nó chính là kiến thức này mà, là sự diễn tả của mọi người về cái tâm-thái đó như thế nào đó đă tạo ra tâm-thái này bên trong ông. Ông đang đùa cợt với chính ḿnh. Ông đúng là một kẻ ngu xuẩn.” Thế th́ chẳng c̣n ǵ cả, mất sạch hết rồi. Tuy nhiên, vẫn c̣n có một loại cảm giác kỳ dị bên trong tôi, cái cảm giác lạ lùng là cái tâm-thái này...
Câu hỏi kế tiếp là “Làm thế nào tôi biết cái cảm giác kỳ lạ chính là tâm-thái này?” – Tôi không có bất cứ câu trả lời nào cho câu hỏi đó cả -- câu hỏi giống như là rơi vào trong vùng nước xoáy, câu hỏi đó lại hiện lên và xoáy nước cuốn mất, và t́nh trạng cứ diễn tiến tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy .v.v…
Kế đến, th́nh ĺnh câu hỏi biến mất hoàn toàn. Không có ǵ xảy ra cả; câu hỏi chỉ đơn thuần biến mất hẳn thôi. Tôi cũng không tự bảo “Ồ, trời ơi! Bây giờ tôi đă t́m được câu trả lời rồi.” Thậm chí tâm-thái đó cũng biến mất luôn – tâm-thái mà tôi nghĩ là tôi đang ngộ nhập trong nó, cái Tâm Thái của Phật, Chúa Giê-su – nó cũng biến mất. Câu hỏi đă biến mất, toàn thể mọi sự vong bặt hoàn toàn trong tôi. Tất cả là như vậy, bạn thấy đó.
Kể từ lúc đó trở đi, tôi không bao giờ tự nói với chính ḿnh “Bây giờ ta đă t́m được giải đáp cho mọi vấn đề rồi.” Tâm-thái mà tôi đă từng nói “Chính là Tâm thái này đây” – tâm thái đó cũng biến mất luôn. Câu hỏi biến mất. Mọi sự vắng bặt. Cái c̣n lại, nó không phải là hư-không, không phải là trống-rỗng, cũng không phải là khoảng-không, nó không phải là những thứ vừa kể trên. Câu hỏi bất th́nh ĺnh biến mất hoàn toàn, chỉ thế thôi.....
( UG nói: Câu hỏi nền tảng biến mất, tôi phát hiện ra rằng nó không có câu trả lời, là một hiện tượng sinh học. Tiếp theo là “một sự bùng nổ” bất th́nh ĺnh xảy ra bên trong tôi, dường như chấn động vang dội đến mỗi tế bào, mỗi sợi thần kinh, và mỗi tuyến trong thân thể.” Cùng với sự “bùng nổ” đó đó, ảo tưởng có sự liên tục của tư tưởng, có một trung tâm mà cái “Tôi” liên kết với tư tưởng, không c̣n hiện hữu nữa.)
Sau sự bùng nổ, tư tưởng không thể liên kết được. T́nh trạng liên kết bị bẻ gẫy, và một khi nó bị gẫy vỡ, th́ sự liên kết này chấm dứt. Thế nhưng không phải là sự liên kết tư tưởng tương tục đó bùng vỡ một lần mà thôi đâu; mỗi lần có một ư tưởng, ư nghĩ, hay ư niệm nổi lên, là nó tự nổ tan ra. Kết cuộc là sự liên tục của tư tưởng đi đến chỗ chấm dứt, và tư tưởng bắt đầu vận hành theo “nhịp điệu tự nhiên” của nó.
Kể từ đó tôi không có bất cứ câu hỏi hay vấn đề nào hết, v́ những câu hỏi không thể lưu lại trong t́nh trạng đó nữa. Những câu hỏi hiện tại mà tôi có rất đơn giản (thí dụ như: “Làm thế nào tôi có thể đi tới Hyderabad?” – Hyderabad là một thành phố trung tâm ở miền nam Ấn Độ) để có thể sinh hoạt ở thế giới này. C̣n đối với những loại câu hỏi vấn đề tâm linh (tâm thái giác ngộ) th́ không có ai có thể trả lời được – v́ vậy chúng không c̣n nữa.
Mọi thứ trong đầu óc tôi bị nén chặt lại – không c̣n khoảng trống cho cho bất cứ điều ǵ len lỏi vào trong bộ năo tôi được cả. Lần đầu tiên tôi ư thức được là mọi thứ, mọi điều trong đầu óc tôi bị “siết chặt” lại. V́ vậy, những ấn tượng (ư nghĩ, cảm giác .v.v…) trong quá khứ hoặc bất cứ ǵ bạn có thể gọi tên về chúng – thỉnh thoảng chúng cố gắng ngoi lên để chứng tỏ sự hiện diện quan trọng của chúng – nhưng những tế bào năo bị “ép chặt” đến nỗi chúng không có cơ may nào giỡ tṛ vớ vẩn trong đó nữa. Sự phân chia không thể tồn tại trong trí năo nữa – về mặt cơ thể, điều nàu khó thể nào xảy ra được. Bạn không cần phải làm một điều ǵ với nó, bạn thấy đó, nó chỉ xảy ra thôi. Đó là lư do tôi nói khi sự “bùng nổ” này xảy ra (Tôi dùng chữ “bùng nổ” (explosion) bởi v́ nó giống như là một vụ nổ bom nguyên tử) nó để lại những phản ứng hạt nhân nổ dây chuyền tiếp theo sau đó. Mỗi tế bào trong cơ thể bạn, những tế bào ở ngay chính bên trong tủy xương của bạn, phải chịu đựng, trải qua sự “thay đổi” này – tôi không muốn sử dụng từ ngữ “thay đổi” – nó là một sự thay đổi bắt buộc phải xảy ra, không thể đảo ngược lại được. Không có cái chuyện bạn muốn trở lại t́nh trạng trước đây được nữa; cũng không có cái vấn đề bị “tiêu tùng” đối với người chân chính trải qua t́nh trạng này. Và không thể đảo ngược lại được: một hợp chất đă được chế luyện từ một vài loại kim loại nào đó.
Nó giống như một vụ nổ phản ứng hạt nhân nguyên tử, bạn thấy đó – nó tàn phá, đảo lộn toàn bộ cơ thể. Nó không phải là một điều dễ chịu thoải mái ǵ đâu; nó là sự chấm dứt sau cùng của kẻ chân chính (người t́m chân lư) – một sự càn quét mănh liệt như vậy, nó đánh phá từng tế bào, từng dây thần kinh trong cơ thể bạn. Cơ thể tôi đă trải qua sự đau đớn oằn oại khủng khiếp vào khoảng thời gian đó. Không phải là bạn kinh nghiệm sự “bùng nổ” đó, bạn không thể nào kinh nghiệm sự “bùng nổ” được – mà là hậu-quả, “chất phóng xạ nguyên tử” của nó thay đổi toàn bộ cơ cấu hóa học trong cơ thể bạn..
Người hỏi:
- Thưa ngài, ắt hẳn ngài đă có kinh nghiệm, tôi mạn phép dùng từ ngữ: những “giai tầng” cao hơn…
UG. Krishnamurti:
- Bạn nói về “giai tầng”? Không có giai tầng hay là đẳng cấp ǵ cả. Bạn nên hiểu là có một sự kiện rất kỳ lạ xảy đến như là hệ quả của vụ “bùng nổ”, hoặc bạn muốn gọi nó là ǵ cũng được: không có một sát na (kẻ hở) nào mà tư tưởng có thể trổi lên trong tâm thức này cho là tôi khác với bạn. Không bao giờ. Sau vụ bùng vỡ đó, tư tưởng không c̣n hiện lên trong ư thức tôi và bảo rằng bạn khác biệt với tôi, hoặc tôi khác nhau với bạn, bởi v́ không có bất cứ “điểm” nào hiện hữu ở đây, không c̣n có “trung tâm” (tự ngă, cái Tôi) ở trong đây nữa. Chỉ có sự liên hệ đến “trung tâm” này, bạn mới tạo tác nên những điểm, những vấn đề khác.
|