Quote:
Originally Posted by wonderful
43 năm thời gian qua mau.
Tôi vẫn nghỉ mình còn là lính và nghỉ gì về những người lính.
.......
Phần thiệt thòi luôn luôn về phía người lính và gia đình.
Chúng ta đã biết đến những khải hoàn môn vĩ đại, những nghĩa trang thẳng đều những mộ bia san sát, những đài Chiến Sĩ Trận Vong, những ngày lễ lớn với đầy đủ lễ nghi quân cách, những vòng hoa tang, những bản nhạc buồn hay tiếng kèn truy điệu làm não lòng người. Nhưng những người lính đã chết không bao giờ sống lại và những tham vọng của giới cầm quyền vẫn còn tiếp diễn trên trái đất này.
Nhìn lại cuộc chiến Việt Nam mới đây, Nam Bắc có hơn triệu người tử trận, một triệu rưỡi người bị thương tật, bạn bè hai bên không dưới vài trăm nghìn chết trên một mặt trận xa nhà. Cộng Sản miền Bắc xô đẩy hằng triệu người “xẻ dọc Trường Sơn đi đánh Mỹ,” để có cái kết cuộc hôm nay với chính thể xa dân, phản bội lại lời thề “cứu nước” để lại trên đất nước này những bà mẹ hy sinh năm bảy đứa con, những thương binh nghèo khó và một dất nước đầy dẫy tham ô, đạo đức băng hoại. Chỉ còn là bọn sâu mọt cầm quyền, tàn phá đất nước tan hoang. Cuối cùng người lính vô danh tràn lên trong những trận biển người, thực sự đã chết cho ai?
Chúng ta, những người Việt bỏ nước ra đi, không quên 58,200 thanh niên ưu tú của nước Mỹ đã bỏ mình cho miền Nam, và xấp xỉ 1 triệu người lính VNCH,cao cả, đã hy sinh nằm xuống hay lưu lạc xứ người, dù nhiệm vụ chưa tròn!...
|
HL cảm tác bài của bác nên viết vài câu thơ
Này em nhé quê hương mình đâu nhỉ
Khi giặc cộng vào nước mất nhà tan
Em ở đâu hay lui về chốn cũ
Chiếc gông cùm mang nhiều nỗi chiêm bao
Rừng xa rồi hỏa châu đâu rực sáng
Mơ giày saut mà ngỡ bạn còn bên
Chợt thức dậy sao hồn đang nặng chĩu
Áo chiến y ngày đó đã bạc màu ...