View Single Post
Old 09-03-2013   #8
Hanna
R10 Vô Địch Thiên Hạ
 
Hanna's Avatar
 
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 109
Hanna Reputation Uy Tín Level 8
Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8Hanna Reputation Uy Tín Level 8
Default

Hải chết...đó là cái chết đau thương ghi đậm nét trong đời tôi. Không phải nỗi đau đớn của ngươi vợ mất chồng bởi chúng tôi chưa hề có với nhau những chia xẻ vợ chồng ngoài nụ hôn thơ dại, vụng về đă thuộc về ngày xưa. Sau khi bỏ dược, Hải gia nhập binh chủng không quân, chúng tôi ít có dịp gặp nhau. Nụ hôn phớt nhẹ và lời nói...anh sẽ cưới em...cũng nhạt phai dần. Rồi tôi trót dại lỡ lầm, các bạn tôi, trong đó có Hải vẫn không nh́n tôi khác đi. Hải và anh chàng Nam Ngố - cũng không quân-thường lấy trộm ở nhà mang đến cho tôi lúc th́ nửa chai nước mắm, lúc th́ túi gạo. Thấy tôi sống vất vưởng cô đơn trong căn pḥng gỗ nhỏ hẹp trên ḍng kinh nước đen, không chăn màn, bàn ghế, đêm đêm đo hát ở Đại Nam, lúc đuọc hát, lúc bị bỏ quên ngồi chờ cho tới khi hết giờ, lủi thủi đi xích lô về. Bạn bè thương lắm nhưng lúc đó các bạn tôi ai cũng c̣n đang đi học, ăm bám bố mẹ. Chia cho nhau chút cháo như thế là hiếm quư lắm rồi...cho nên, khi Hải chết tôi thương xót Hải như một người thân yêu trong chính gia đ́nh cũng chẳng ccó ai hạch hỏi ǵ, mà nếu có hỏi, tôi cũng có biết lư do v́ sao sự việc đau thương ấy xảy ra. Tôi không làm ǵ và không biết ǵ. Hoàn toàn không. Tôi chịu tiếng oan bao nhiêu năm trời và chính v́ thế, tôi đả khóc khi thân phụ Hải gửi cho tôi tấm ảnh của anh. Tôi chưa bao giờ quên anh. : Lê Nguyên Hải

Lúc đó, trước 1962, tôi đă được dịp biết nhà văn Nguyễn Đ́nh Toàn. Ông có vẻ hài ḷng khi đàn cho tôi hát. Ông Nguyễn Đ́nh Toàn dạy tôi ngâm thơ và đưa tôi vào ban Tao Đàn của nhà thơ Đinh Hùng. Tôi thật hèn kém, nhỏ bé bên cạnh Bà Hồ Điệp, ông Nguyễn Thanh - người đă vượt sông Bến Hải vào Nam - nhưng ai cũng yêu thương tận tâm chỉ bảo cho tôi. Thời đó được đứng cạnh những tên tuổi lẫy lừng ấy cũng tựa như chuyện nằm mơ, chuyện thần thoại. Chính quyền thời nào cũng ơ hờ với sinh hoạt văn nghệ, nên nếu có người đă từng nói...nhà văn Việt Nam khổ như chó...tôi thấy không có ǵ quá đáng. Những người thành danh, tên tuổi đă đi vào văn học sử mà c̣n khổ th́ tôi, chúng tôi, những đứa mới tập tễnh vào nghề làm sao áo ấm, cơm no. Qua ông Nguyễn Đ́nh Toàn, tôi được biết thêm rất nhiều người. Được trở thành nhân vật Bé Mai trong gia đ́nh Bé Ngôn Bé Luận của Nhật Báo Ngôn Luận, rồi cũng tập tành viết lách lăng nhăng vớ vẩn, ấy thế mà cũng được cho đăng. Dĩ nhiên tất cả những công việc này đếu không mang lại cho tôi một đồng bạc nào, vậy mà tôi cảm thấy rất sung sướng đến chẳng cần biết ngày mai ḿnh c̣n tiền ăn cơm, trả tiền căn pḥng nhỏ hẹp trên kinh nước đen trước chợ Đakao nữa không.

Lúc rời nhà hàng Anh Vũ - bị đóng cửa - tôi mày ṃ xin được hát ở pḥng trà Hoà B́nh nằm ở góc đường Lê Lợi gần ga xe lửa, ngó xéo qua là chợ Bến Thành. Tiền bạc cũng chẳng có bao nhiêu. Chủ pḥng trà cho thế nào, nhận thế ấy, nên nghèo chưa từng thấy, nghèo ǵ mà nghèo dữ vậy. May một cái áo cũng là chuyện không tưởng. Ông Nguyễn Long quay phim "Nước Mắt Đêm Xuân" có tôi xuất hiện hai cảnh, cũng không tiền. Phải dành dụm, vay mượn may được cái váy đen cài trước ngực một bông hồng trắng, c̣n ngay cả quần áo đi hát cũng chắp vế. Hai vạt áo dài may lại cũng được một chiếc váy gọi là jupe serre. Toàn bộ là đầu thừa đuôi thẹo từ quần áo chị Yến, của mẹ tôi bỏ đi mà anh Sơn tôi rất khéo tay may lại cho tôi. Từ Hoà B́nh, tôi mày ṃ xin được hát ở khiêu vũ trường Đại Nam. Hằng đêm tôi đến sớm để nếu ca sĩ nổi tiếng chưa đến hoặc không có ai, may ra tôi sẽ được cho hát. Từ ông Nguyễn Đ́nh Toàn, tôi gặp được nhạc sĩ Y Vân và hát cho ông nghe. Nhạc sĩ Y Vân vừa sáng tác xong bài Ngăn Cách, ông dạy và đưa cho tôi nhưng có môt đêm ở Đại Nam, khi được hát, tôi đưa bài Ngăn Cách cho ông Lê Văn Thiện, lúc đó là trưởng ban nhạc, ông Thiện cầm xem rồi liệng cái xạch...bài ǵ mà cải lương...tôi đâu dám có phản ứng ǵ. Thật tôi cho tôi chẳng có duyên với bài hát ấy. Về sau khi chị Minh Hiếu hát, bài Ngăn Cách lập tức nổi tiến cho đến bây giờ.


Hàng đêm, tôi ngồi một góc lén nh́n chị Trúc Mai đẹp, sang như một mệnh phụ. Chị Kim Chi đẹp như...đầm. Hai chị ngồi với nhau, chủ, khách và bồi bàn rối rít xúm quanh hầu hạ. Ngàn đời sau, tôi không bao giờ quên cái hành động sang cả của chị Trúc Mai khi ăn xong môt trái nhăn, chị nhẹ nhàng dùng chéo khăn bàn lau mấy ngón tay, mặt vẫn ngẩng cao, mắt nh́n thẳng và rất nghiêm. Tôi cứ ngồi chiêm ngưỡng các bậc đàn chị như thế đêm này qua đêm khác. Không ganh tỵ - không dám - không mơ ước để rồi đêm về lại căn nhà sàn, nằm khóc một ḿnh. Điều đặc biệt là các chị chưa bao giờ tỏ ư xem rẻ tôi, trái lại đôi khi trong những lời hỏi thăm, tôi cảm thấy được sự thương cảm, tôi nghiệp khiến tôi ấm ḷng và giữ măi sự kính trọng cho đến bây giờ. Cái lần đáng nhớ là một đêm chị Minh Hiếu bảo tôi đến nhà hàng Tự Do hát thế cho chị. Tôi mừng lắm v́ Tự Do là một nhà hàng lớn nổi tiếng nằm trên đường Tự Do. Sửa soạn tương đối tươm tất dù lúc đó tôi chưa biết dùng phấn son, tôi đến sớm và nhận được lời ông chủ Ngô Văn Cường truyền ra...ca sĩ tôi nghỉ th́ để ban nhạc ḥa tấu, nhà hàng tôi không để cho nhũng người vô danh làm mất uy tín... Tôi lóc cóc trở về cái nhà sàn một ḿnh quạnh hiu, ḷng đầy tuyệt vọng nhưng không hề giận dữ, oán trách. Giận ai, trách ai bây giờ. Đó là cuộc đời. Đó là cuộc sống tôi tự lựa chọn cho ḿnh và lao vào bất chấp mọi gian nan khốn khó, hệt như một con thiêu thân biết là lao vào lửa sẽ chết nhưng nó vẫn cứ bằng ḷng với số phận dành cho nó. Gần như một hành động...tử v́ đạo. Bây giờ, 44 năm sau, tôi thấy cái sự việc...âm nhạc cũng như là một thứ tôn giáo của tôi...không phải là quá đáng.

Sự sống ngày càng không dễ dàng. Không thể xin được ǵ ở gia đ́nh. Không thể trông mong vào bạn bè. Không chờ mong những cánh cửa, những sân khầu mở ra dành cho ḿnh một chỗ đứng dầu nhỏ nhoi khiêm tốn. Con gái đầu ḷng, tôi gửi cụ Nội trông nom. Người gọi là chồng th́ lúc gặp lúc không. Trong cơn tuyệt vọng th́ bỗng đâu một người, một sự cố sảy ra mở đầu cho những may mắn chiếu cố đến tôi. Có lẽ v́ ḷng tôi tha thiết với nghiệp dĩ ấy chăng hay tôi được sinh ra chỉ để làm được một việc duy nhất là hát, đúng nhưbmơ ước của tôi. Một định mệnh đă được báo trước với tiếng đàn, tiếng hát của Bố tôi qua những bài hát đẹp đẽ nhưng đầy những gẫy đổ và chia ĺa. Ngẫm cho cùng, có ǵ trọn vẹn, đầy đặn được măi trong cuộc sống. Gẫy đổ hay chia ĺa, âu chũng là luật bù trừ của Thượng Đế.
Một pḥng trà ở Đà Lạt cần ca sĩ. Bà chủ xuống Saigon rồi tôi để con lại và ra đi. Chẳng từ giă ai. Chẳng có ai để từ giă. Chẳng có ai để ư đến ḿnh. Con đă có cụ Nội. Tôi rời Saigon như thế vào một ngày tháng 11 năm 1962. Tiền lương tuy ít nhưng có thể kéo tôi ra khỏi t́nh trạng tuyệt vọng bởi những âu lo sinh sống giữa một nơi chốn tuy rộn lớn nhưng lại chẳng có chỗ nào cho tôi. Nghiệp dĩ ca hát chưa được xă hội quan tâm hay coi trọng. Số ca sĩ có thể đếm trên đầu ngón tay song không có cơ may nào cho ḿnh chen chân. Có một lần, nhạc sĩ Nguyễn Hữu Thiết đi cùng mấy ông nhà báo nào đó đến gặp tôi ở ngơ 20. Ông bảo...em muốn nổi tiếng th́ phải đi với mấy anh. Phải có mấy anh giới thiệu mới được...Tôi không hiểu ông muốn nói ǵ nhưng thường nhũng đưa mồ côi, khốn khổ, lại khôn rất sớm. Tôi không hề nghi ngờ cái thiện chí của mấy ông nhưng linh tính mách bảo rằng con đường được hứa hẹn đó sẽ chẳng đưa tới đâu. Tôi yêu hát, chỉ muốn được hát, đủ sống để được hát chứ không hề nghĩ có ngày được gọi là ca sĩ hay sẽ nổi tiếng như các chị Trúc Mai, Kim Chi, Thanh Thúy hay Minh Hiếu.

Gia đ́nh bên nội của con tôi lập nghiệp ở Đà Lạt thế cho nên dù sao đi nữa, tôi cũng phải ra mắt nhưng tôi vẫn ở trong căn lầu trên của nhà hàng. Chỉ thỉnh thoảng mới về cho đến năm 1963, tôi trở lại Saigon và sanh đưa con thứ hai. Từ nhà cụ Nội tôi tự gọi taxi đi đến nhà thương Duy Tân. Ấy, phải coi là ḿnh đă có gia đ́nh th́ chuyện có con cũng b́nh thường như người ta ăn cơm, uống nước vậy. Đó là ngày 4 tháng 10 năm 1963. Thế là mới 18 tuổi đầu, tôi đă có hai đứa con. Một trai, một gái. Sau đó, tôi thực sự là một thành viên trong nhà họ Trần, bắt đầu học Giáo Lư với Linh Mục Thạch mỗi chiều tại nhà thờ Chánh ṭa Đà Lạt và làm phép hôn phối tại đây, với một ít người quen. Gia đ́nh tôi chỉ có một đứa em nhỏ. Mẹ và Bố dượng tôi không có mặt, cũng chẳng có một tí quà, một lời nhắn nhủ vui mừng nào.

Không yêu mà cứ thành vợ chồng. Gặp nhau đôi lúc có như không. Chẳng bao giờ nhớ thương mong ngóng. Ai muốn đi đau cứ đi. Khi nào về, cứ về. Gia đ́nh bên Nội mấy đứa nhỏ cũng chẳng mấy khi ḍm ngó đến mấy mẹ con tôi ở dưới nhà và tôi, cũng có thương con đấy nhưng chưa đủ thắm thiết, đắm đuối như người khác bởi lẽ, tôi c̣n nhỏ quá, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa biết nhiều điều trong đời sống, không ham muốn chuyện vợ chồng. Sống lặng lẽ thụ động giữa những người không hề có chút quan tâm nào đến ḿnh. Tôi th́ lại rất nhạy cảm, rất dễ tủi thân, rất mong mỏi mơ ước được yêu thương, cái điều này phát sinh từ ngày mất đi người cha tôi tôn thờ cùng với chuỗi ngày sống đầy mặc cảm buồn tủi chờ đợi một tiếng âu yếm của mẹ. Tiếng nói ấy không có. Không bao giờ có được nữa trên đôi môi của Mẹ tôi.

Cái năm 64 là một năm thật lạ lùng. Lắm chuyện lạ lùng có những vui buồn, tủi nhục, có dấu hiệu may mắn mà tôi không để ư - Phải măi về sau này, nồi nghĩ lại, tôi mới thấy được, mới cảm nhận được sự sắp đặt của Thiên Chúa...Tiền lương của tôi đă được nâng cao lên 75.000 một tháng. Tôi đă xin cụ Nội đón con gái sau khi có thêm đưá con trai. Ba mẹ con được đón nhận, nh́nh nhận sau rửa tội và làm lễ cưới ở nhà thờ. Có chỗ ăn ở đàng hoàng. Gia đ́nh tọi không c̣n sợ mang tiếng con không chồng mà chửa. Mọi người đều cảm nhận thế, chỉ riêng tôi là không. Tôi chẳng cảm thấy có ǵ vui mừng v́ dẫu thế nào, tôi cũng luôn luôn là tôi. Tôi một ḿnh. Những điều người ta mừng cho tôi lại chính là những điều tôi không màng tới. Hoàn cảnh đưa đẩy tôi trong lúc tôi bơ vơ không nơi nương tưạ. Khi đă...liều mắt đưa chân, th́ là cùng đường, là không có sự lựa chọn. Gập nghềnh trắc trở, đổ vỡ là chuyện không thể tránh. Nó cứ từ từ tan ra trong sự không chung thủy của cả hai người. Công khai không dấu diếm, né tránh dầu cái sự không chung thủy của tôi chưa cao đến mức độ bị lên án nhưng với một ly nước đă quá đầy, giọt nước ân huệ cuối cùng dẫu từ bên nào, cũng đủ sức làm tràn. Tôi không hề hối hận với sự chia tay từ từ, kéo dài tới ba năm. Rất nhiều năm sau, khi con trai đă có gia đ́nh hỏi...mẹ có yêu bố con không...Không...câu trả lời bật ra nhanh như nó đă nằm sẵn đâu đó mà từ lâu lắm rồi tôi không để ư. Đó là một lỗi lầm thời thơ dại và tôi đă phải trả giá không rẻ. Nhưng dẫu sao, tôi cũng có được hai đứa con.

T́nh cảm tôi dành cho Hải là thứ t́nh cảm thơ dại, nhẹ nhàng. T́nh cảm tôi dành cho ông Lưu Kim Cương là thứ t́nh cảm phát xuất từ ḷng biết ơn. Cả hai đều rất trân trọng đối với tôi trong suốt cuộc đời. H́nh ảnh những người hùng binh chủng không quân, trước hoặc sau một phi vụ, ghé ngang thành phố Đà Lạt, cùng nh́n và nghe tôi hát một bài, rồi lặng lẽ ra đi đă để lại trong ḷng tôi một an ủi, ấm áp không thể quên được, nhất là lời ông Lưu Kim Cương dặn ḍ...Đừng bao giờ làm mất nụ cười. Nó sẽ mở cho em cánh cửa tốt đi vào cuộc đời...

TB
Hanna_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.12825 seconds with 10 queries