R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 109
|
Tuy nhiên chỉ cần một vài năm sau, với t́nh thần « trả thù « của họ Đặng và tinh thần « ham quyền lực « của họ Giang, hai người đă liên kết với nhau, để bắt Dương thượng Côn từ chức Chủ tịch Nhà nước vào năm 1992.
Hệ thống « Đại gia tộc« , chuyển quyền lực trong ḥa b́nh này đă mất hết hiệu lực sau khi Đặng tiểu B́nh chết vào năm 1997, v́ những người kế tiếp như Giang trạch Dân, rồi Hồ cẩm Đào không đủ uy tín để nói mọi người nghe.
Đại gia tộc chỉ là nơi đấm đá ngầm lẫn nhau, chia phe kết phái, bề ngoài th́ có vẻ yên lặng, nhưng bên trong là « chiến tranh ngầm «. Sự việc này đă nổ bùng với vụ Bạc hi lai, con của Bạc nhất Ba.
Người ta nói nhiều đến Bạc hi Lai, ngôi sao sáng của đảng Cộng sản Tàu vào những năm cuối thập niên 90 và đầu năm 2 000, cho rằng đây là một người « yêu nuớc, có tài, đại diện cho giai tầng những ông hoàng đỏ, người mà có thể vào Ban Thường vụ Bộ Chính trị trong tương lai « . Thế rồi trái bong bóng Bạc hi Lai bị xẹp, người ta mới khám phá ra rằng « phe nhóm Bạc hi lai « chỉ là hiện thân của tổ chức cộng sản, và xa hơn nữa là tổ chức quân chủ, phong kiến cuối trào, như cuối thời nhà Thanh hay cuối thời nhà Minh, đầy tham nhũng, âm mưu sát hại lẫn nhau ; và hơn thế chỉ là một tổ chức « Mafia « , bề ngoài th́ hô hào chống tham nhũng, cổ vơ tinh thần yêu nước, trở về thời Mao, nhưng bên trong th́ đầy tham ô và cấu kết với ngoại quốc để gửi tiền ra nước ngoài.
Vợ Bạc hi Lai, trước đó được coi như « Người đàn bà gương mẫu « giúp chồng làm nên sự nghiệp, nhưng sau đó người ta mới rơ, đó là một người đàn bà không từ bất cứ một thủ đoạn nào để làm giàu, để chuyển tiền ra ngoại quốc, ngay cả giết người.
Bạc hi Lai chỉ là con cờ của Giang trạch Dân, đưa ra để nhằm quân b́nh với lực của Hồ cẩm Đào, với mục đích sẽ có thể khống chế được Tập cận B́nh. Nhưng phe Hồ cẩm Đào, đương quyền vào lúc đó, phản công lại, đưa đến hậu quả là 2 phe đấm đá lẫn nhau, « trét cứt vào mặt nhau « , vạch áo cho người xem lưng, làm mất hết niềm tin của người dân, ngay cả giới lănh đạo. Cho đến nỗi mà chính Tập cận B́nh, trước khi lên chức Chủ tịch đảng, cũng phải than: « Đảng cộng sản là nơi qui tụ tất cả những thành phần tham nhũng, xấu xa nhất của xă hội Tàu hiện nay. »
Giới lănh đạo « Gia tộc Tàu «, lại hiện nguyên h́nh, mang đầy đủ đặc tính cố hữu của giới lănh đạo Tàu, ham quyền lực, độc tài phong kiến, tính gia tộc, đấm đá lẫn nhau cho tới chết.
Tôi không thể đi sâu vào lịch sữ lănh đạo Tàu, chỉ xin nêu 2 nhân vật tiêu biểu của đảng Cộng sản, Mao trạch Đông và Đặng tiểu B́nh, mà Yakolev, Ủy viên Bộ Chính trị Liên sô thời Gorbatchev, đă có nhận xét :
«Giới lănh đạo cộng sản là loài sâu bọ. Con mới đẻ nằm lên xác con già. Con già đè lên xác con trẻ. Trong đó, có con khỏe nhất, leo lên được chỗ cao nhất. Tuy nhiên để được lên chỗ cao nhất, nó đă dẵm lên xác không biết bao con khác. »
Nếu chúng ta xét lịch sử cuộc đời của Mao và Đặng nói riêng và giới lănh đạo cộng sản nói chung như Lénine, Staline, Hồ, chúng ta quả thấy như vậy : chơi xấu, giết biết bao đồng chí của ḿnh, ngay cả những người thân nhất, để được leo lên chức cao nhất.
Mao trạch Đông đă bỏ tù, hành hạ cho tới chết Lưu thiếu Kỳ, Bành đức Hoài, người đă « Ăn cùng mâm, ngủ cùng giường », thời ở Diên An. Đặng tiểu B́nh đă chơi xấu Dương thượng Côn, tay em của ḿnh trong gần suốt cuộc đời, bắt ông này phải từ chức chủ tịch nhà nước năm 1992. Giang trạch Dân cũng vậy, được họ Côn nâng đỡ để lên chức chủ tịch đảng, nhưng sau đó lại phản liên kết với họ Đặng để chơi xấu họ Côn.
Ngoài đặc tính phong kiến, đại gia, độc tài, độc đoán, nó c̣n phảng phất tính chất thù hằn cá nhân, mà chúng ta không cần chứng minh sâu xa, chỉ cần nh́n qua những tiểu thuyết và phim kiếm hiệp của người Tàu, th́ chúng ta cũng rơ. Đồng ư, phim và tiểu thuyết không thể nói lên tất cả, nhưng nó cũng rất tiêu biểu của một dân tộc.
Ở đây, tôi xin mở một dấu ngoặc, nói đồng thời về Tàu và Việt Nam, v́ 2 nước này vẫn lấy lư thuyết Mác Lê làm nền tảng cho việc xây dựng xă hội, như hiến pháp đương thời của 2 quốc gia qui định ; thêm vào đó là việc cộng sản Việt nam và một số trí thức đang bàn căi về việc sửa đổi hiến pháp.
Đồng ư rằng hiến pháp là luật lệ căn bản cao nhất của một quốc gia, nhưng đó chỉ là trên b́nh diện pháp luật. C̣n có những luật lệ không thành văn, nhưng cao hơn cả hiến pháp, đó là nền tảng triết học và đạo lư. Chừng nào mà 2 quốc gia trên vẫn giữ tư tưởng Mác Lê, cặn bă của văn hóa tây phương, mà những nước này đă từ bỏ ngay từ lúc đầu, rồi sau này với Liên sô và Đông Âu, chừng nào mà vẫn giữ quan niệm độc đảng, không chịu sửa đổi chính trị, mà chỉ sửa đổi kinh tế, th́ chẳng khác nào như một người què, đi một chân. Chính h́nh ảnh này đă được Đặng tiểu B́nh dùng, trước khi biến cố Thiên An Môn xẩy ra.
Vào những năm của thập niên 80, khi họ Đặng đưa ra 4 hiện đại hóa : hiện đại hóa kinh tế, hiện đại hóa canh nông, hiện đại hóa giáo dục, khoa học và hiện đại hóa quân đội, lúc đó c̣n có báo dán trên tường ở thành phố Bắc kinh, th́ nhà tranh đấu cho dân chủ Ngụy kinh Sinh đă nói : « Đặng tiểu B́nh quên một hiện đại hóa quan trọng nhất, đó là hiện đại hóa chính trị, dân chủ hóa chế độ «. Chính v́ hành động này mà Ngụy kinh Sinh bị chính quyền cộng sản trù dập.
Thật vậy, chừng nào hiện đại hóa kinh tế, mà không có hiện đại hóa triết lư, chính trị, vẫn theo lư thuyết Mác Lê, vẫn chủ trương độc đảng, th́ vẫn là què quặt, có tiến, nhưng không thể nào tiến như những nước dân chủ khác. Dù có sửa đổi hiến pháp đến đâu chăng nữa, mà vẫn giữ nền tảng lư thuyết của Mác, vẫn theo chế độ độc đảng, th́ vẫn chỉ là h́nh thức bề ngoài.
Nước Tàu, từ ngày đảng Cộng sản cướp được chính quyền năm 1949 tới nay, chính quyền này tự nhận là tân tiến, khoa học, dân chủ, v́ dựa trên tư tưởng của Mác và Mao, nhưng thực tế chỉ là mặt trái, mặt phải của chế độ quân chủ, độc tài, phong kiến trá h́nh. Mặt phải đó là chế độ độc tài phát xít, quân phiệt, xưa là Mussolini ở bên Ư, Hitler ở bên Đức, ngày hôm nay là những chế độ Sadam Hussein ở Irak, Khadaphie ở Lybie và Assad ở Syrie. Mặt trái, đó là chế độ cộng sản, đă sụp đổ ở Liên Xô, Đông Âu, chỉ c̣n một vài nước như Tàu, Việt Nam, Bắc Hàn và Cu ba.
Nhưng chế độ quân chủ, độc tài, phong kiến c̣n có phần chấp nhận được, v́ nó c̣n có đạo đức và danh dự. Dù sao nó cũng có một giai tầng sĩ phu, trí thức, quan quyền tôn trọng giá trị tinh thần, liêm khiết, biết lo cho dân, cho nước.
Ngược lại chế độ cộng sản, phần lớn giai tầng sĩ phu, trí thức, quan quyền không có một tư ǵ là liêm sỉ, danh dự, nhất là với quan niệm của họ Đặng « Mèo trắng, mèo đen không quan trọng. Cái quan trọng là nó biết bắt chuột« , đă đi theo một triết lư duy vật hạ cấp, đặt nặng vật chất, quên hết giá trị nhân bản, tinh thần, theo một chế độ tư bản rừng rú, miễn sao có lợi, miễn sao có tiền, bất chấp liêm sỉ, danh dự, đạo đức tối thiểu của con người.
Chế độ cộng sản này, có thể có những tăng trưởng về kinh tế, nhưng nó đă bị mục nát ngay từ nền tảng, đó là quan niệm đạo đức và triết học và sớm muộn sẽ sụp đổ, không phải v́ người ngoài đến làm sụp đổ nó, mà chính tự nó làm sụp đổ nó, để nhường chỗ cho một chế độ dân chủ.
Để kết luận, tôi xin mượn lời của tướng Lưu Á Châu, vừa mới được thăng chức từ vị trí Phó Chính Ủy của Lực lượng Không quân lên vị trí Chính Ủy của Học Viện quốc pḥng Trung cộng:
«Một hệ thống tồi khiến cho một người tốt cũng hành xử tồi, trong khi một hệ thống tốt sẽ khiến ngay cả một người tồi cũng có thể hành xử tốt. Dân chủ là một hệ thống cần thiết, mà không có nó, sẽ không có sự trổi dậy bền vững. « ( Theo tuanvietnam.net/2010-08-12- trung-quoc-cai-cach-hay-la-chet.)
Paris ngày 01/03/2013
© Chu chi Nam
© Đàn Chim Việt
|