R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 109
|
Tưởng giới Thạch, học tṛ của họ Tôn, sáng suốt hơn họ Tôn ở chỗ đă nh́n thấy rơ hiểm họa cộng sản, cho rằng « Nhật là bệnh ngoài da, cộng sản là bệnh trong xương tủy « , nhưng vẫn có đầu óc đại Hán, sẵn sàng thương thuyết với Pháp để bán rẻ quyền lợi Việt Nam, bản đồ Biển Đông với đường lưỡi ḅ hiện tại là dựa vào bản đồ biển 11 đoạn xuất hiện dưới thời họ Tưởng đă minh chứng điều này.
Người ta nghĩ Mao trạch Đông và Đặng tiểu B́nh là người cộng sản th́ không có đầu óc đại Hán. Nhưng thực sự 2 người này c̣n có đầu óc Trung Hoa tự kỉ trung tâm mạnh hơn ai hết.
Đừng quên cuộc tranh chấp Nga – Hoa là bắt nguồn chính từ đầu óc này với giới lănh đạo Trung cộng bắt đầu bởi Mao rồi tới Đặng tiểu B́nh. Trung cộng muốn giật quyền lănh đạo thế giới cộng sản với Liên sô, nên đă xảy ra vụ Khrouschev rút tất cả những cố vấn Nga khỏi Trung cộng vào năm 1960, rồi tiếp theo vụ tranh chấp lên tới cao điểm vào những năm 64, 65, 66.
Chính vào thời Mao và thời Đặng , tinh thần đại Hán lên cao nhất, mà nạn nhân chính là Việt Nam : mở đầu bằng bức thư của Chu ân Lai về vấn đề hải lư, có xác định quần đảo Hoàng sa và Trường Sa thuộc về Tàu, rồi Phạm văn Đồng trả lời qua công hàm, mà ngày nay ai cũng biết, rồi đến vụ Tàu cộng tấn công quần đảo Hoàng sa ngày 19/01/1974. Đó là thời Mao c̣n sống. Đến thời Đặng tiểu B́nh th́ tinh thần đại Hán lại lên cao một mức, mà nạn nhân vẫn là Việt Nam, qua vụ họ Đặng « Dạy cho Việt Nam một bài học « vào năm 1979, rồi chiến tranh biên giới vẫn tiếp diễn, tới chiến tranh ở ngoài biển chiếm Trường Sa vào ngày 14.03 năm 1988.
Nhưng tinh thần đại Hán của họ Đặng và giới lănh đạo đảng Cộng sản Tàu, và tinh thần qụy lụy phương bắc của giới lănh đạo cộng sản Việt Nam được thể hiện rơ nhất qua hội nghị Thành Đô vào tháng 3/1990.
Đừng nghĩ rằng những người lănh đạo Tàu, sau Mao, sau Đặng, như Giang trạch Dân, Hồ cẩm Đào và Tập cận B́nh là không có tinh thần đại hán.
Chính với Giang trạch Dân là có hội nghị Thành đô, sau đó có 2 Hiệp định dâng đất và nhượng biển cho Tàu : Hiệp định 1999 dâng cả ngàn cây số vuông vùng biên giới và Hiệp định năm 2 000 dâng cả chục ngàn cây số vuông vùng biển.
Với Hồ cẩm Đào và Tập cận B́nh hiện nay, th́ đă nhiều lần tàu Trung cộng bắn vào tàu ngư dân Việt nam, ngay cả việc Trung cộng dùng tàu hải quân cắt giây cáp của tàu ḍ khí đốt và dầu hỏa của Việt nam. Chưa kể Hồ cẩm Đào lên được một phần là nhờ những thành tích đàn áp sắt máu nhân dân Tây tạng.
Đặng tiểu B́nh (1904 – 1997)
Ông cùng với Tôn dật Tiên, Trần độc Tú, trước đó một vài năm, và cùng với với Mao trạch Đông, Lưu thiếu Kỳ, Chu ân Lai, Trần Vân, Dương thượng Côn v.v.., ở Việt Nam th́ có Hồ chí Minh, Trần Phú, Nguyễn thị Minh Khai, Lê đức Thọ v.v.. là những thế hệ đầu tiên đi theo chương tŕnh tây học. Vào lúc đó, người Pháp đă đặt xong nền đô hộ, trước đó th́ mở trường thông ngôn, nay mở trường tiểu học phổ thông ở Việt Nam, Đông Dương và ở vùng tô giới Pháp. Tất cả những người vừa kể trên đều theo học chương tŕnh tiểu học này và được cái bằng gọi là « Cao đẳng tiểu học « , tŕnh độ khoảng hơn tiểu học một chút sau năm sáu năm học.
Đặng tiểu B́nh đă cùng với Chu ân Lai trong một đoàn thanh niên trẻ gồm 79 người, năm 1920, lấy tàu thủy qua Pháp ( Marseille ), sau khi đậu tiểu học Pháp, lúc đó ông 16 tuổi. Mao trạch Đông, tiếc rằng không có phương tiện để đi, đă ra bến tàu tiễn đưa những người này. Ở Pháp, ông cùng Chu ân lai làm thợ cho hăng xe hơi Renault, gia nhập cộng sản năm 1922, dưới sự hướng dẫn của Chu ân Lai.
Năm 1926, ông rời Pháp, qua Nga, học trường Tôn dật Tiên, sau đó đổi thành trường Đông phương, do Lénine mở ra để đào tạo cán bộ cộng sản. Người cộng sản sau này tâng bốc trường này, nói rằng « Trường đại học Đông phương ở Moscou «, nhưng thực ra tŕnh độ rất là thấp, để được chấp nhận vào học, chỉ cần có chứng chỉ làm thợ ở một hăng xưởng trong ṿng 2 năm.
Trường này đă đào tạo 28 người cán bộ cộng sản Tàu, mà người thứ 28 là Dương thượng Côn, tay em của Đặng tiểu B́nh, sau này vào thời biến cố Thiên An Môn 1989, ông đă lên đến chức Chủ tịch nhà nước ; và con trai ông là người cầm đầu đoàn quân đàn áp sinh viên, học sinh ở quảng trường này.
Những người như Tôn dật Tiên, mặc dầu có bằng bác sĩ y học, Trần độc Tú, có học thêm về nghề đóng tàu thủy, nhưng cũng chỉ là chuyên môn, c̣n lại những người như Mao trạch Đông, Lưu thiếu Kỳ, Chu ân Lai, Đặng tiểu B́nh, Trần Vân v.v.., ở Tàu ; và ở Việt Nam như Trần Phú, Hồ chí Minh, Nguyễn thị minh Khai, Lê Duẫn, Lê đức Thọ v.v.., những người này, với tŕnh độ tiểu học, nói như nhà chuyên viên nghiên cứu về Tàu, Jean luc Domenach, hiện là giáo sư hợp tác, đang dạy ở trường Huấn luyện cán bộ cao cấp của Trung ương Đảng Cộng sản Tàu, th́ những người này không đủ tŕnh độ để hiểu rơ cái hay cái dở của văn minh đông phương, cũng như cái hay cái dở của văn minh tây phương, thấy đất nước bị liệt cường xâu xé, bị đô hộ, th́ qui lỗi không những cho triều đ́nh đương thời, mà cho cả văn minh đông phương, vội vất bỏ tất cả những cái hay của văn minh này, và nhập cảng cái cặn bă của văn hóa tây phương, đó là lư thuyết Mác xít, đă bị giới trí thức cùng thời vứt bỏ. Đó cũng chính là một trong những lư lo mà cách mạng cộng sản không xẩy ra ở những nước kỹ nghệ tây, theo ước mơ của Marx, mà lại xẩy ra ở những nước chậm tiến, ngay vào nước Nga vào thời đó.
Một điều đáng tiếc hơn nữa là ngày hôm nay các nước Nga và Đông Âu, cái nôi của chủ nghĩa Marx, đă vứt bỏ nó, thế mà Trung cộng và Việt Nam vẫn c̣n bám vào, viện đủ mọi lư do ngụy biện xảo trá.
Ngày nào mà hai nước trên c̣n bám vào lư thuyết của Marx, chủ trương đấu tranh giai cấp, chủ trương độc khuynh, độc đảng, ngày đó c̣n chưa thể theo kịp những nước tân tiến kỹ nghệ.
Ở điểm này có người dựa vào tổng sản lượng quốc gia, cho rằng nước Tàu trong tương lai, tổng sản lượng quốc gia sẽ bắt kịp Hoa Kỳ, rồi vượt mặt và sẽ làm chủ thế giới. Công nhận rằng tổng sản lượng quốc gia quan trọng, nhưng không phải là lư do độc nhất của phát triển, c̣n những yếu tố khác.
Trở về lịch sử trong quá khứ, ngay của nước Tàu, để nh́n cho rơ : vào năm 1830, tổng sản lượng quốc gia của Tàu là 29,8 %, gần 1/3 so với tổng sản lượng thế giới ( Theo Paul Kennedy – The Rise and Fall of the great Powers – trang 19O – nhà xuất bản Random House – 1988) ; nhưng chỉ mười năm sau, 1840, nước Tàu bị liệt cường xâu xé.
Chúng ta cũng nên nói sơ về t́nh h́nh thế giới và nước Tàu vào những năm đầu thế kỷ 20 để rơ vấn đề. Người ta có thể nói một cách tổng quát, sơ qua, những biến cố quan trọng của những năm đầu thế kỷ 20 là : Trận Đại chiến thứ Nhất (1914 -1918), cuộc cướp chính quyền của Lénine 1917, Hội nghị Versailles 1919, rồi phong trào những nước thuộc địa đ̣i độc lập.
Trận Đại Chiến này gồm 2 phe : Phe Trục gồm có Đức, đế quốc Áo Hung (Austro – Hongrois) và đế quốc Thổ nhĩ kỳ, phe bên này gồm có đế quốc Pháp, Anh, Nga, sau đó có Hoa kỳ.
Đến gần cuối thế chiến, Đức nhận thấy không thể nào đương đầu cùng một lúc 2 mặt trận lớn : mặt trận đông bắc với Nga lúc đó là vào thời Nga hoàng Nicolas 2 và mặt trận phía nam với Pháp, muốn dồn lực vào mặt trận phía nam. Chính v́ vậy mà Bộ Tham mưu Đức đă giúp đỡ và đưa Lénine về cướp chính quyền năm 1917.
Sau này Mao trạch Đông và Hồ chí Minh cũng lợi dụng sự hoang tàn của Đệ Nhị thế Chiến (1939 – 1945) để cướp chính quyền theo chỉ thị của Đệ Tam quốc tế Cộng sản. Bởi lẽ đó mà Đức Đạt Lai Lạt ma đă nói: « Cộng sản là loài cỏ dại mộc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh xôi nẩy nở trong rác rưởi của cuộc đời.»
Sau Đệ Nhất thế chiến, có Hội Nghị Versailles 1919, hai nước Anh và Pháp đă buộc Đức phải trả chi phí chiến tranh quá cao, làm cho nước Đức lâm vào t́nh trạng khủng hoảng, một trong những nguyên do chính đưa Hitler lên nắm quyền, gây ra Đệ Nhị thế Chiến.
Sau Đệ Nhất và Đệ Nhị Thế Chiến là Phong Trào đ̣i độc lập của những nước bị đô hộ. Đệ Tam Quốc tế đă lợi dụng phong trào này cũng như phong trào quốc gia để cướp chính quyền, mặc dầu lư thuyết cộng sản không có một tư ǵ là tinh thần quốc gia, mà ngược lại, chủ trương «Vô gia đ́nh, vô quốc gia và vô tôn giáo.»
Trở về nước Tàu và Đặng tiểu B́nh :
Nhiều người cho rằng ông Đặng tiểu B́nh là một nhà cải cách, nhưng riêng tôi, tôi có một cái nh́n hơi khác.
Đó là ông không phải là một nhà cải cách, ông chỉ được đội cái mũ cải cách, v́ tất cả những chương tŕnh cải cách đều được quyết định trước, ông chỉ thừa hưởng những chương tŕnh này, nếu không muốn nói ông là một nhà bảo thủ, mang tất cả đặc tính của một nhà lănh đạo Tàu : Tinh thần quân chủ phong kiến, gia tộc và chủ nghĩa đại Hán.
Chúng ta chỉ cần quan sát biến cố Thiên an Môn, th́ chúng ta rơ ông ta là một người lợi dụng thời cơ và cuối cùng là bảo thủ. Ông đứng hàng hai, lừng chừng giữa bảo thủ và cải cách trước đó, sau thấy phe bảo thủ thắng thế, th́ ngả về phe bảo thủ. Cũng như chúng ta quan sát suốt cuộc đời chính trị của ông. Ông đă tiếp tay với Mao trạch Đông, có thể nói là một người thi hành đắc lực, tất cả những cuộc đàn áp dân, đàn áp trí thức, quân đội, trong thời Mao, qua những cuộc « Chỉnh quân, chỉnh Đảng «, cho tới cuộc cách mạng văn hóa của Hồng vệ Binh 1964 th́ gia đ́ng ông trở thành nạn nhân.
Tính chất đại Hán của ông được tiêu biểu rơ nhất qua câu nói « Cần phải cho Việt Nam một bài học «, rồi xua quân tràn sang biên giới Việt Hoa 1979. Nó c̣n được lập lại qua Hội nghị Thành đô năm 1990, qua câu nói : « Cộng sản Việt Nam là phường ăn cháo, đái bát, tôi không thèm gặp những kẻ này. »
Tinh thần gia tộc của ông được thể hiện qua chính sách cấu kết giữa các « Đại gia tộc « .
Sau biến cố Thiên an môn 1989, nhằm bảo đảm quyền hành của gia tộc, phe nhóm, ông thành lập hệ thống cai trị và cách thức chuyển quyền qua sự sắp xếp và đồng thuận của 8 đại gia đ́nh. Đó là :
Đặng tiểu B́nh ( Deng Xiao Ping) ( 1905 – 1997), đă từ lâu là thư kư Ban Thường vụ Bộ Chính trị dưới thời Mao.
Dương thượng Côn ( Yang Shanghun) ( 1907 – 1998), tay em của Đặng tiểu B́nh và cùng ông này ra lệnh cho tiến hành vụ đàn áp quảng trường Thiên an Môn 1989.
Văn Chấn (Wang Zhen) (1908 – 1993), người lo về vấn đề lương thực của quân đội Mao và cũng là người ủng hộ họ Đặng hết sức sau này, được họ Đặng cho một biệt danh là « Cây đại bác đáng yêu của tôi « .
Trần Vân ( Chen Yun) (1905 – 1995), người giữ vai tṛ quan trọng trong việc hoặch định kế hoặch kinh tế, tài chính của Mao, từ năm 1949.
Lư tiên Niệm ( Li Xiannian), người giữ vai tṛ quan trọng trong việc kết thúc Cách mạng Hồng vệ binh.
Bành Chân ( Peng Zen), người giữ vai tṛ quan trọng trong việc thiết lập luật pháp cộng sản.
Tống nhiệm Cùng ( Song Renqion), đă từng giữ chức Tổ chức Đảng và giám sát việc phục hồi những cán bộ thanh trừng hồi Cách mạng Hồng vệ binh.
Bạc nhất Ba (Bo Hibo), Phó Thủ tướng, chết sau cùng trong 8 người, vào năm 2007, ở tuổi 98.
Theo như Đặng tiểu B́nh th́ 8 đại gia tộc này sẽ nắm toàn quyền từ chính trị đến kinh tế, và theo cách cha truyền con nối, từ thế hệ này qua thế hệ khác, từ cha tới con, tới cháu, tới chít v.v…
Nhiều người, phần lớn là trí thức thiên tả, cộng sản, cho rằng « Đây là phát minh sáng kiến kỳ diệu của họ Đặng «, giúp cho việc chuyển quyền tốt đẹp trong ḥa b́nh.
Thực ra th́ chẳng có ǵ mới lạ, v́ đây chỉ là cái rơi rớt lại của chế độ độc tài phong kiến, xưa th́ phong hầu, kiến ấp cho con cháu, người nhà và hơn thế nữa cho « quân hầu, đầy tớ »; nay th́ con cháu của 8 gia tộc nắm tất cả quyền hành trong đảng và làm chủ hầu hết các đại công ty. Theo báo chí quốc tế th́ qua 1 thế hệ 8 gia tộc này đă trở thành 44 đại gia đ́nh, phần đông nằm trong số 50 tỉ phú đô la của nước Tàu, và hiện nay nhóm này đang sửa soạn cho thế hệ cháu lên nắm quyền, mà đa số đều được học hành đến nơi đến chốn tại các nước tây phương. Sự bất công này đưa nước Tàu đến t́nh trạng phân hóa cưc độ: cách biệt đẳng cấp, chênh lệch giầu nghèo, cướp đấp hiếp người vô tội vạ v..v.. làm con số biểu t́nh, bạo động của người dân lên cả 180.000 trong 1 năm.
Hơn thế nữa, chính họ Đặng đă là người đầu tiên phá hủy « giao kết « này. Chỉ hai ba năm sau đó, vào năm 1992, ông đă liên kết với Giang trạch Dân, hạ bệ Dương thượng Côn, mặc dù ông là tay em của họ Đặng từ khi ở Nga về và là người đă đề cử Giang trạch Dân lên làm Tổng bí thư đảng, sau biến cố Thiên an Môn.
Theo một số nguồn tin không chính thức, nhưng đáng tin cậy, th́ sau biến cố Thiên An môn 1989, có cuộc họp của các Đại gia. Đặng tiểu B́nh muốn đề nghị người thay thế Triệu tử Dương, đương quyền Tổng bí thư lúc bấy giờ. Nhưng Dương thượng Côn đă phản bác lại: « đồng chí Đặng, ở đời không có chuyện tái tam 3 bận, đồng chí đă chỉ định 2 người Tổng bí thư là Hồ diệu Bang và Triệu tử Dương, đă thất bại, nay xin nhường cho người khác đề cử« . Chính v́ vậy mà có giải pháp dung ḥa vào lúc đó : Dương thượng Côn chỉ định Giang trạch Dân làm tổng bí thư và Hồ cẩm Đào vào ban thường vụ.
|