R10 Vô Địch Thiên Hạ
Join Date: Dec 2006
Posts: 88,250
Thanks: 11
Thanked 3,751 Times in 3,090 Posts
Mentioned: 5 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 8 Post(s)
Rep Power: 109
|
Chàng trai nói như an ủi: “Hà nội vẫn còn lành đấy chị ạ. Sài gòn mới ghê chứ. Vợ chồng em vừa bước chân ra khỏi khách sạn, em bị nó giật phăng cái dây chuyền. Mà công an đứng đầy ngay cổng khách sạn cũng chẳng làm được gì!”. Để góp chuyện làm quà, tôi kể cho họ nghe chuyện tôi suýt bị cướp tối qua. Tôi đang ngồi trên ghế đá gần nhà Thủy tạ, véo von buôn chuyện đường dài với ông xã, bỗng hai “Lan già” từ đâu sà xuống, bất ngờ kẹp chặt hai bên. May là tôi còn đủ tỉnh táo chạy thoát thân ra chỗ sáng đèn. Nhưng đấy là lúc đêm ngày hỗn mang, người phải nhường chỗ cho ma đã đành. Còn bây giờ, mới sáng bảnh mắt, trộm cắp cướp giật cũng còn muốn ngủ nướng chứ! Tôi kết luận: “Ai cũng cảnh báo, bây giờ ngoài đường cướp giật nhiều lắm, nhưng chị nghĩ, một buổi sáng trong lành thế này, bao nhiêu người qua lại tập thể dục, công an đứng đầy đường thế kia, làm sao nó dám cướp giật giữa chốn đông người?’.
Dù nói cứng thế nhưng tôi bắt đầu cảm thấy gờn gợn. Không phải cái gờn gợn nổi da gà bởi cái lạnh cuối thu đầu đông mà tôi hằng nhung nhớ mỗi khi thời tiết chuyển mùa. Đây là cái lạnh như thể có ai vừa lướt một lưỡi dao bén nhọn sau gáy. Tôi bất giác kẹp chặt cái quai túi sát hơn vào sườn. Cô gái liếc xéo vào cái túi của tôi, bảo: “Chị để cái túi sang phía này đi. Để hớ hênh thế kia, nó giật ngay đấy. Nhìn cái túi của chị chúng nó biết ngay chị có tiền”. Cô gái nói giọng tưng tửng nhưng ẩn chứa một sự thúc giục rõ ràng. Như thể cô đã nhìn thấy kẻ nào đó đang rình rập giật túi của tôi vậy. Tim tôi đập thình thịch. Bọn cướp nấp ở đâu nhỉ, chúng là ai? Chúng có thể là ai trong số những người lương thiện xung quanh tôi?
Và cả hai cô cậu này nữa, họ là ai? Họ do thiên thần phái xuống che chở cho tôi hay do quỉ sứ đưa đến để hù dọa tôi, làm hỏng buổi sáng thu đẹp đẽ trong lành của tôi? Bỗng nhiên thấy ngột ngạt. Khó thở. Hay chính họ là những kẻ đang rắp tâm ăn cướp? Cô ta chuẩn bị cho tôi ngửi một thứ bùa mê thuốc lú nào đó đủ sức thôi miên tôi. Cậu ta chuẩn bị ra hiệu cho đồng bọn, chỉ chờ tôi hớ hênh bỏ cái túi sang bên phải là cướp liền? Sao cô ta nhất định muốn tôi phải bỏ cái túi sang cạnh chỗ cô ta ngồi? Cho an toàn cái túi của tôi hay cho cô ta dễ bề ăn cướp? Bỗng bủn rủn, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, tôi đứng phắt dậy: “Chào hai em nhé, chị phải đi ngay, bạn chị đang đợi”.
Tôi đi như chạy, ôm khư khư cái túi trước ngực. Đất dưới chân tôi chao nghiêng. Và loài người quanh tôi, tất thẩy đều mang dáng vẻ của kẻ cướp giả dạng người lành. Và Hồ gươm của tôi, khói nước bỗng như nồng lên một thứ mùi tanh tưởi, khó thở.
Không biết sau bao nhiêu phút, tôi xuất hiện trước mặt cậu bạn.
“Chị làm sao mà mặt mày tái nhợt như vừa bị mất cắp thế?”. Bạn tôi chào bằng một câu hỏi. Tôi cười hụt hơi: “Không, chị có sao đâu. Ngồi hồ Gươm thích quá nên quên cả giờ hẹn với em, thế là phải chạy vội đến sợ em chờ lâu”.
Cậu bạn giới thiệu tôi với bạn gái của cậu. Cô cười rất tươi, reo lên hồn nhiên khi thấy tôi quẳng phịch cái túi xuống đất cạnh ghế ngồi: “Ôi, chị có cái túi đẹp thế. Da cá sấu thật đấy phải không chị. Em là tín đồ của túi xách đấy chị ạ. Cho em xem tí nào. Để xuống đất phí thế, để lên ghế cạnh cái túi của em đây này”. Tôi đưa cái túi cho cô gái, cố nở một nụ cười mệt mỏi: “Nó chỉ là cái túi thôi mà, để đâu chả được. Chị thích nó vì nó không made in China. Nó là made in Vietnam em ạ”.
Rồi không hiểu sao, một cơn giận vô cớ bất ngờ kéo đến, tôi gằn giọng: “Thật phát điên khi nhìn thấy cái gì cũng Made in China. Không chỉ ở Việt nam. Nghĩ đến lúc không chỉ hàng hóa mà ngay cả thường dân lẫn quan chức cũng made in China nốt thì thật là rùng rợn”.
Cậu bạn lặng lẽ cười tinh quái, ấn vào tay tôi ly càphê nóng thơm lừng, thủng thẳng đùa: “Hai chị em nhà này đúng là đàn bà phù phiếm, có cái túi rởm mà cứ rối cả lên”. Cô gái cãi, “Da mềm thế này mà anh bảo rởm à? Đàn ông chả biết gì về thời trang thì ngồi im nhé”.
Tôi nhấp ngụm cà phê, nhìn sâu vào mắt cậu bạn, cố kìm nén cái ý định kể lại câu chuyện về đôi nam nữ ven hồ sáng nay. Họ là ai? Thật hay rởm?
Nhưng thôi. Hương cà phê thơm thế, gió thu mơn man thế, cặp mắt cô gái của cậu bạn nồng nàn thế. Tôi không có quyền phá hỏng cái khoảnh khắc tuyệt diệu này. Đúng lúc tôi đang lim dim mơ màng trong làn khói thuốc thơm, cậu bạn ghé tai thì thầm: “Cứ cà phê vô tư đi chị, mọi chuyện đã có đảng và nhà nước lo”.
Hà nội tháng 9.2011
(Tác giả là một Việt kiều nhân dịp về thăm quê hương đã được chứng kiến ngày Chủ nhật 21/8 không còn tươi hồng nữa. Tác giả trực tiếp gửi cho TL)
*
* *
TL: Độc giả Văn Đức muốn thông qua trang nhà của Thùy Linh để gửi đến những dòng chữ tâm huyết này dành tặng Nhạc sỹ Tô Hải. Trân trọng tình cảm của anh Văn Đức, TL xin post lên đây với mong muốn Bác Tô Hải sẽ đọc được và vui mừng vì có nhiều người vẫn luôn hướng về Bác với sự kính trọng, yêu quí.
Văn Đức
Kính tặng Bác Tô Hải, Người-chiến-binh-già với trái tim nhân bản và khối óc minh triết. Cảm nhận khi đọc “Phấn đấu kí số 27”:
1
Ta nghe máu ào chảy trong trái tim Người-Chiến-Binh-Già,
Máu ấy chảy từ tráng niên đội mũ ca lô đi giành Độc lập.
Trái tim ấy vắt thành lệ cho cuốn sách cuộc đời: “Hồi ký một thằng hèn“,
Phải bươn trải sống qua những ngày tối đen tạo nên bởi những người từng là đồng đội.
Ta nghe một trái tim đang nhỏ máu,
Trái tim từng rung cho đời những bản hùng ca: “Các ông, ...”
–Ấy là lời đau xót, đắng cay lay tỉnh những con người lầm lạc,
Rất sáng trong và chan chứa nghĩa tình!
2
Chúng cháu kém Bác gần hai mươi năm tuổi,
Đã là thế hệ khác, nhưng vẫn hiểu những gì là đạn bom, tem phiếu với xếp hàng…
Sắp đi hết cuộc đời mới tìm hiểu ra: Có quy luật thường tồn; Nhân Dân là vĩ đại!
Nhưng trái tim của chúng cháu còn quá hẹp để thương những người lầm lạc như Bác vẫn còn thương.
3
Cho chúng cháu nắm tay Bác để cùng chia sẻ niềm tin về sự Trường tồn của Dân tộc Việt.
Một dân tộc có những bậc cao niên sát cánh cùng tuổi trẻ chống lại kẻ thù,
Khi chúng chiếm những hải đảo xa và vùng biên viễn...
Khi giặc dùng mẹo lừa để đặt chân lên miền đất hiểm, thét lời: Phải đuổi chúng ra!
Dân tộc ấy không thể chết!
buudoan blog
|