Bác Thi thêm:- Tôi không tin có lệnh từ trên, nhưng tại sao họ dám làm thế cả với những người đáng tuổi cha mẹ họ?
Thượng tá Công thừa nhận việc đó là KHÔNG CHẤP NHẬN ĐƯỢC. Nhưng anh bảo:Trong các bác chắc cũng thế. “Bàn tay có ngón ngắn ngón dài”, chắc có người không nhận thức được đầy đủ mệnh lệnh. Anh cũng hứa sẽ báo cáo cấp trên về việc này.
Được một lúc, anh bảo chúng tôi có thể về. Cả bác Thi và nhà cháu đều bảo để chờ mọi người XONG rồi cùng về.
Sau đó thượng tá Công lại ra giữa sân nghe điện thoại và đi lúc nào nhà cháu cũng không hay. Giờ mới tiếc là quên không chụp ảnh để ghi lại hình ảnh đẹp về một sỹ quan an ninh thân thiện và có học.
Mà chả biết trong “lớp học” có chuyện gì mà tý lại nghe vỗ tay, cười rầm rầm. Nhà cháu và bác Thi lượn vào, thấy có một anh mặc sắc phục, “đeo lon” thiếu tá, biển tên đầy đủ: Chu Anh Tuấn 121-717 (số đẹp ghê, không biết có THỬA không nhể?). Nhà cháu bỗng nhớ là có một số người mặc cảnh phục lúc đầu có đeo biển nhưng sau đều tháo cất đi. Không biết chuyện gì nhưng thiếu tá Tuấn đang cười nói rôm rả với bà con.
Nhà cháu kêu khát nước, có bác rót từ một bình nước to đưa cho 1 cốc. Xời, phải nói là đã đời! Trưa nắng nóng khiếp!
Thiếu tá Tuấn cười bảo:- Lúc nãy đem ra mời, bà con bắt tôi phải uống trước đấy.
Nhà cháu đùa lại: – Thì nhỡ có người cho thuốc ngủ vào thì bọn tôi ngủ ở đây mất.
Có bác MÁCH là thiếu tá Tuấn đã hứa tý nữa sẽ có ô tô chở tất cả về lấy xe máy. Nhà cháu vỗ tay hoan hô.
Thiếu tá Tuấn phân trần là đồn nghèo lắm, chưa có trụ sở, phải đi thuê nhà của trường học.
(Ra thế! Lúc vào, nhà cháu cứ séc méc là sao đồn công an mà lại có biển ghi “Tiên học lễ, hậu học văn”.). Anh còn bảo nếu không chê, mời bà con ở lại ăn cơm trưa với đồn để biết công an ăn uống thế nào. Mọi người lại vỗ tay rầm rầm.
Nhưng có mấy bác vưỡn bức xúc vì đưa về đây. Cái bác gái đi khám bệnh nói bô bô (bác ấy còn chửi tục lắm, không dám chép ra đây): Tao đi khám bệnh mà giờ ở đây… Lại còn bị đánh, lần sau tao sẽ đi biểu tình thật luôn! Mọi người lại vỗ tay rầm rầm.
Một bác “gạ”: Hay Chủ nhật sau anh Tuấn đi tuần hành với chúng tôi…cho vui. Lại vỗ tay rầm rầm.
Nhớ ra lúc bác ấy bị đẩn thô bạo lên cửa ô tô buýt bị gãy gập cả cái ô, nhà cháu giơ ra cho thiếu tá Tuấn xem, anh lắc đầu, cười buồn.
Ôi, chả bù cho lúc bị dồn lên xe buýt. Thật tình nhà cháu chưa bao giờ thấy thoải con gà mái với ‘các chú công an’ dư lày.
Đảo ra sân đồn/trường thấy các bác khác cũng đang hàn huyên vui như Tết. Nhiều bác hỏi xin nhau số điện thoại. Thấy nhà cháu ra, các bác bắt chụp giúp mấy pô ảnh lưu niệm.


Bác gái đứng giữa bác GS-TS Nguyễn Yên Đông và chú em Nguyễn văn Phương tên là Nguyễn Nguyên Bình (con cụ Nguyễn Trọng Vĩnh,
đồng môn với ông Nguyễn Phú Trọng ở khoa Ngữ văn trường Đại học Tổng hợp).
Một bác KHOE được ‘hối lộ’ 40.000đ để kiếm xe về nhưng không về. Bác GS Nguyễn Yên Đông còn được bảo để đưa về bằng xe con cũng không về.Để “nào ta cùng lên xe buýt” với mọi người cho vui.
Loanh quanh mải chuyện trò, hơn 1 tiếng đồng hồ sau vưỡn chả thấy xe đâu. Nhà cháu chạy quanh tìm không thấy thiếu tá Tuấn. Ra cổng hỏi, trực ban chỉ vào trong. Định đi lên gác thì bị một chú khác cản, bảo sẽ đi gọi. Lại đành chờ. Nhưng càng chờ càng mất hút. Mấy bác già rủ nhau lên gác, bị chặn lại, chú công an đứng đầu hiên chỉ cho 1 người lên tìm. Nhưng cả phòng có treo biển “Đồn trưởng” cũng không thấy. Hỏi mấy chú vừa mới làm việc với mọi người thì đều giả điếc.
Chán vì bị ‘ăn thịt hươu’ có bác bắt đầu bực:- Bắt về bằng được rồi đem bố bỏ chợ thế này!
11g30, ai nấy đều mệt và đói. Bác Yên Đông lại có việc “nghĩa tử là nghĩa tận” với 1 đồng nghiệp ở viện nên sốt ruột nhưng cũng chỉ đưa ý kiến là mọi người nên cùng đi ra bến xe buýt. Tuy nhiên, số đông lại ủng hộ việc ở lại đòi bằng được xe chở về. Bác Hằng ‘béo’ móc tiền bảo mấy chú trẻ chạy đi mua bánh mỳ, nước. Mấy bác khác và nhà cháu cũng góp, rồi nhà cháu kéo mấy thanh niên nữa đi vơ vét mấy quán mua được một đống bánh mỳ ruốc, nước, sữa mang về.
Đang ăn thì thiếu tá Tuấn đột ngột xuất hiện, nhăn nhó thanh minh đồn bị ‘bỏ bom’, không có kinh phí và không đủ thẩm quyền giải quyết. Đã báo cáo cấp trên nhưng cũng không có phương án giải quyết. Kể cũng buồn cười thật.
Thông cảm với phân trần của thiếu tá Tuấn, mọi người quyết định ăn uống xong sẽ tuần hành tiếp tục ra bến xe buýt. Vừa lúc, lốc-gơ Nguyễn Xuân Diện chả biết kiếm đau được cái ô tô, mò đến. Các băng-rôn khẩu hiệu được giăng ra, mọi người đứng chụp ảnh kỷ niệm trong sân đồn công an Mỹ Đình rồi tiến ra cổng.
Chính Ngọ, đoàn tuần hành bắt đầu ‘tua’ mới. Có bác bảo đếm được 46 người tất cả.
Vừa được tiếp năng lượng, ai nấy hô thật hoành tráng. Lại Đả đảo TQ gây hấn, Đả đảo TQ cướp của ngư dân Việt Nam, Bảo vệ biển đảo Việt Nam, Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh … Rồi hát. Hết “Dậy mà đi” lại “Nối vòng tay lớn”…

Hoành tráng là bác Hằng ‘béo’ kiếm đâu được đến 2 cái loa pin nên càng khí thế.

Hai bạn trẻ này quê tận Yên Bái gì đó, đang học ở Hà Nội. Lúc trong đồn, bác Hằng ‘béo’ bảo như cán bộ tuyên huấn: Đất nước này trông vào các cháu! Thằng nào đuổi học chúng mày cứ gọi tao! Kinh thía.
Vợ chồng GS-TS Nguyễn Đông Yên đồng hành đến cùng dù bác ấy nhịn đói vì đang ăn chay không ăn được bánh mỳ kẹp ruốc. Khổ, nhưng nhà cháu và mấy bạn tìm khắp mấy quán chả có gì khác.
Phố trưa nắng gắt và vắng ngắt, nhưng từ tít các cửa kính mấy nhà cao tầng thấp thoáng bóng người nhìn ra.


Rồi mấy bác đi đường dừng lại biểu đồng tình. Vui đáo để!
Đến bến xe buýt ngang Bảo tàng Hà Nội vừa xây và Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình còn có bác mang hoa , cùng cả 1 thùng LaVie ra tặng. Cái nhà bác Hằng ‘béo’ trông thế mà Nhát giai, ép mãi mới chịu nhận rồi lại tặng lại người khác. Phương án cuối cùng đưa ra là mỗi người nhận 1 bông hồng. Hề hề! Zui zẻ cả!
Trong lúc chờ xe buýt cả đoàn vẫn hô-hát say sưa (đoạn này cháu quay video nên không post lên đây được). Chuyên môn đi điền dã khảo cổ như nhà cháu mà có lúc cũng hơi choáng vì nắng nóng, vậy mà cháu Chíp (con lốc-gờLê Dũng) vưỡn ‘nhảy chân sáo’.
Từ đâu xuất hiện một xe CS113 biển số 31A-6507 đến đỗ cách đó mươi mét. Một chú ngồi trong xe máy lạnh lại hí húi quay phim, chụp ảnh.
Khổ, bao nhiêu gương mặt này thì các chú NHẴN hết rồi, quay chụp làm gì nữa !

Nhưng lạ là mấy chuyến xe tuyến số 50 (có đỗ gần vườn hoa Lê Nin) đều bỏ bến chạy thẳng dù mọi người có vẫy và trên xe rất vắng.
Thôi thì kết thúc một buổi XUỐNG ĐƯỜNG có quá nhiều bất ngờ cũng chả muốn nghĩ xấu về bất cứ ai, mọi người vẫy ta-xi và từng nhóm 3-4 người ra về, sau khi hẹn gặp lại.
Tác giả chia sẽ với haydanhthoigian. Chân thành cảm ơn tác giả.
Cùng tác giả:
Chúng tôi đi BIỂU thị TÌNH Yêu nước lần thứ hai
Cuộc BỘ HÀNH thứ tư
Hay danh thoi gian Blog