R8 Võ Lâm Chí Tôn
Join Date: Jun 2009
Location: US
Posts: 17,796
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 34
|
Miền đất thuở chỉ có 'luật rừng'
Thập niên đá đỏ những năm 90 thế kỷ trước gắn liền với những cuộc rượt đuổi kinh hoàng, chém giết, tranh giành giữa các băng nhóm liên tục xẩy ra. Vậy mà ít vụ án nào được đưa ra ánh sáng vì không có, hoặc có quá ít bằng chứng…
Khi nạn khai thác đá rộ lên, cướp bóc, tranh giành giữa các băng nhóm tại hai điểm nóng Quỳ Châu (Nghệ An), Lục Yên (Yên Bái) cũng diễn ra khốc liệt. Đêm nào cũng có đâm chém, cướp bóc trong các bãi. Dân đào sa khoáng đối xử với nhau bằng luật rừng, đội mạnh ăn cướp của đội yếu, pháp luật chẳng thể giúp họ tìm thấy công bình.
Ngang nhiên cướp, giết
Thời đó hỗn mang, các băng nhóm đua nhau mọc lên và hàng trăm vụ thanh trừng đẫm máu để tranh giành địa bàn, cướp giết liên tục xẩy ra.
Gây nhiều nỗi kinh hoàng ở Châu Quỳ khi đó là băng Gia Đua, đêm nào cũng tiến hành các vụ cướp giết tại các bãi đào. “Sinh ra, lớn lên trên mảnh đất này và đã gắn bó với đá đỏ từ những ngày đầu, tôi chứng kiến nhiều vụ cướp kinh hoàng. Đêm nào cũng có máu đổ, dân đào đá chẳng ai được yên thân cả. Băng Giá Đua từng chém hàng chục người, cướp của hàng trăm người” – anh Phan Đình Hiếu, một thợ đá 20 năm nay vẫn gắn bó với đất Quỳ Châu kể.

Ngã ba từ đường 48 vào đồi Tỷ, nơi đây từng được coi là “lãnh địa máu” của nhiều băng nhóm.
Liều lĩnh và táo tợn hơn cả là băng cướp Cờ Đỏ do Long “mặt chai” cầm đầu. Chúng không chỉ tiến hành trăm vụ đâm chém, cướp, giết tại các bãi sa xung quanh hai ngọn đồi Tỷ và đồi Triệu, mà còn dùng uy để ép dân đào, cướp đá, thu phế những người không cung phụng…. Những cái tên như Hùng “cùi”, Thành “lợn”, Huế “mặt trâu”, Hùng “trố”; Cao Văn Vĩ, Phong “điên”… đã trở thành nỗi khiếp sợ với dân đào đá tại đây. Người nào chống đối chúng phải trả giá bằng máu và thậm chí là mạng sống.
Nhưng trong hàng chục băng, nhóm tại Quỳ Châu, khét tiếng nhất vẫn là băng do Ph. “trọc” (SN 1968) cầm đầu. Băng này trang bị súng AK, nhiều lựu đạn, lê, kiếm. Có những đêm chúng nghênh ngang đi giữa đường với đủ loại hung khí trên tay. Suốt những năm đầu của thập niên đá đỏ, băng Ph. “trọc” tiến hành hàng trăm vụ cướp bóc đẫm máu. Có khi chỉ cần vài chai bia tàu xanh lè là Ph. sẵn sàng vác kiếm chặn đường cướp của, chém người. “Tiền nó kiếm được cũng chỉ đổ vào bia rượu, gái gú hết. Có lần tụi nó vào một gia đình người địa phương, cướp đá, trói bố lại và thay nhau hãm hiếp con gái” – chị H., một người dân địa phương cho hay.
Trong khi đó, trận chiến giành bãi kinh hoàng nhất diễn ra tại vùng đá Lục Yên (Yên Bái) là giữa hai “đội” Yên Bái và Phố Lu (Lào Cai) vào năm 1993. Hàng chục người lao vào nhau đâm chém, tiếng hung khí, những tiếng thét đau đớn tạo nên cảnh hỗn mang. Trận chiến chỉ dừng lại khi vài người gục xuống, bất động trên những vũng máu tươi.
Anh Nguyễn Duy Bảo, hiện sở hữu một cửa hàng tại số 1 Hàng Bạc, chuyên mua bán và chế tác đá quý.
“Có chết người cũng chẳng ai đi tù”?!
Làm nhiệm vụ bảo vệ đồi Triệu, đồi Tỷ, ông Tăng cho hay có nhiều đêm, hàng ngàn chiếc đèn pin của dân đào đãi cùng chiếc sáng rực dưới chân đồi, chực chờ phản ứng của lực lượng CSCĐ để xông lên cướp bãi. Sau 6 tháng, 2 quả đồi được ví như 2 quả lựu, bửa ra là nhặt đá ở vùng Châu Bình được bàn giao lại cho lực lượng bộ đội biên phòng quản lý.
Lang bạt khắp các mỏ đá Lục Yên (Yên Bái), chàng “bưởng trưởng” người Lục Yên tên Nguyễn Duy Bảo, sớm nhận ra sự bạc bẽo của việc kiếm tiền từ những “giọt máu” đào từ lòng đất. Sau 20 năm sống trong cảnh “cá lớn nuốt cá bé”, Bảo đã tìm đường về Hà Nội gây dựng lấy cho mình một tương lai bền vững, ít khốc liệt hơn từ chút vốn ít ỏi và kinh nghiệm tích lũy được trong những năm gắn bó với đá.
Với sự điềm tĩnh của một tay hảo hán từng vào sinh ra tử trong bãi đá đầy rẫy anh chị, anh Bảo kể lại: “Trong số hàng trăm người dạt về vùng Lục Yên khai thác đá ruby và trụ lại được đến ngày nay, đều là đao búa, bị truy nã, tù tội không có chỗ nào để đi. Những con người sống ngoài vòng pháp luật này, dù sẵn sàng đổ máu, nhưng cũng rất biết lấy tình nghĩa làm trọng”.
Bãi đá Lục Yên thuở chưa xa ấy được phân theo địa giới rõ ràng: bãi Hà Nội (chỉ có người Hà Nội tụ họp lại), bãi Nam Định (chỉ có người Nam Định góp mặt khai thác), bãi Thái Bình, bãi Hải Phòng… Không ít lần những bãi đá này nhuốm máu tươi bởi những cuộc hỗn chiến. “Sau các trận chiến, các đội tự lấy xác đưa về các gia đình thôi chứ chẳng biết ai mà bắt. Có chết người cũng chẳng ai bị đi tù cả”, anh Bảo nói.
Trên diện tích hàng ngàn hécta ở vùng đất Châu Bình (Qùy Châu, Nghệ An), nhiều vụ giết người xẩy ra chẳng để lại một chút manh mối nào. “Riêng băng Ph. ‘trọc’, có lần nó chém một lúc 20 người, nhưng không ai bị đi tù cả, vì pháp luật không thể quản lý hết lớp dân hỗn tạp từ các tỉnh đổ về đây. Mà nếu xác minh cũng khó có thể tìm thấy bằng chứng. Giết người xong, chúng vùi xuống đất mỏ, có trời mà tìm”, anh Hiếu chua xót tâm sự.
Chuyện dân buôn bị bắn chết, cướp của là chuyện thường ngày, bởi khi lên bãi họ thường mang trong mình lượng lớn tiền và đá. “Nhiều dân buôn từ các tỉnh lân cận đến đây bị bọn đầu gấu dùng súng AK bắn chết, cướp hết tài sản của họ mang theo”, anh Bảo cho hay.
“Lực lượng công an lúc đó mỏng, nên chẳng thể ngăn được hàng vạn dân đào đãi. Nhiệm vụ của chúng tôi lúc đó chỉ tập trung bảo vệ, đẩy đuổi không cho dân khai thác tự phát tại khu vực đồi Triệu, đồi Tỷ thôi”, Đại tá Lê Hữu Tăng, lúc đó là Phó phòng phụ trách cảnh sát cơ động tỉnh Nghệ Tĩnh, đã dẫn hơn 40 cán bộ chiến sĩ lên vùng Châu Bình, kể lại.
Trong 6 tháng đóng quân tại Quỳ Châu, đại tá Tăng vẫn không thể quên hình ảnh những hố sâu đường kính chưa đầy 1m, nhưng sâu 20m, người yếu tim không dám nhìn xuống nhưng dân thì vẫn thi nhau đào, bám theo vỉa sa, rồi chen nhau vào lấy.
Đá quý đào mãi rồi cũng dần cạn kiệt. Đến khi không thể đào được lộc trời, thì xuất hiện những trò lừa đảo của dân tứ chiếng. Dân đá đỏ Quỳ Châu cười bảo: “Hết đá đỏ thì quay sang đá lẫn nhau”.
Kiều Anh - Đoàn Tân
ĐVO
|