Từ “sân khấu tự do” đến cơn im lặng khó hiểu
Đã có một thời, cộng đồng người Việt tị nạn xem sân khấu ca nhạc hải ngoại như một “vùng trời tự do” hiếm hoi. Ở đó, ca sĩ, MC có thể nhắc lại những tháng ngày vượt biển, kể chuyện trại cải tạo, gọi tên hai chữ “tự do” không cần né tránh, và lập trường chống Cộng gần như là mặc định. Thúy Nga – Paris By Night từng là biểu tượng của tinh thần ấy: âm nhạc, hoài niệm, và một không khí chính trị rất rõ ràng.
Vậy mà chỉ trong hơn một thập niên gần đây, không gian đó bỗng trở nên phẳng lặng. Những tiếng nói gay gắt gần như biến mất, các MC không còn đụng đến từ “Cộng sản”, các trung tâm lớn cẩn trọng lách khỏi mọi chủ đề “nhạy cảm”. Nhiều người hải ngoại bàng hoàng hỏi nhau: “Chuyện gì đã xảy ra? Họ sợ à?”. Câu trả lời phức tạp hơn rất nhiều: đó là một ma trận của thị trường, pháp lý, ngoại giao, nền tảng số và chiến lược sinh tồn nghề nghiệp.
Có gì khó hiểu, chúng nó im lặng không phải chúng nó sợ, mà vì chúng nó cần tiền. Nói cho đúng, tụi chó đẻ Cộng Sản VN mà có bắt lũ thợ hát hải ngoại này quỳ xuống van xin chúng nó mới cho về VN mà kiếm tiền, thì bọn thợ hát hải ngoại này cũng sẽ đồng lòng quỳ xuống hết để được về mà kiếm tiền.
Con Khánh Ly là 1 thí dụ thật điển hình, mới ngày nào còn tuyên bố hùng hồn lắm: "Sẽ không bao giờ về VN nếu còn chế độ Cộng Sản". Lũ xướng ca vô loài này là thế. Bọn chó đẻ Cộng Sản chỉ có thể ăn hiếp được đám thợ hát cần tiền của chúng nó, nhưng đa số thành phần Việt kiều Hải Ngoại như tụi tao, bọn chó đẻ Cộng Sản VN không hy vọng nắm đầu xỏ mũi. Chúng nó mà ló đầu ra là chết mẹ ngay với Việt kiều Hải Ngoại. Chúng tao thề không đội trời chung với lũ chó ghẻ khỉ Trường Sơn. Tổ sư cha thằng chó đẻ HỒ CHí Minh.
|