
Đảng cho ta những mùa xuân, cũng cho ta những chị Hằng, mỗi chị một vẻ, nhưng đều có điểm chung là xuất hiện cho có, nhưng có ích th́ không, có hại th́ lắm.
Đầu tiên là chị Hằng “quan ngại”, được biết, chị là quan của Bộ Ngoại Giao, câu cửa miệng lúc nào cũng là “tôi quan ngại, tôi yêu cầu”, nhưng mỗi lần chị quan ngại với yêu cầu xong, th́ Việt Nam lại mất nhiều hơn. Dân chài bị Trung Quốc đâm thuyền, biển đảo bị chiếm đóng, cái ǵ chị cũng quan ngại, chị ngại đụng đến Thiên triều mà bay chức quan của ḿnh.
Giữa lúc tâm dịch, chị Hằng thứ hai xuất hiện, “bóng hồng kít tét”, chị thức đêm, học theo lời Bác, pḥng thí nghiệm là cái hang để chị ăn nằm, đêm đêm trằn trọc từng hơi thở nghiên cứu làm kít két cho kịp thành tích cấp trên giao, để c̣n đi lănh cái huân công. Nhưng khổ nỗi thời gian có hạn, mà cấp trên nó dí ác quá, chị mang luôn hàng dỏm Trung Quốc đổi mác ra mà dùng. Sự việc bị bại lộ, chị mất huân chương, rồi bóng h́nh cũng sủi tăm theo chiều gió.
Gần đây, xuất hiện một chị Hằng tên lửa, chị cũng ăn nằm cùng bếp ga và nồi nhôm, để chế ra tên lửa khẩu hiệu “vươn ḿnh”. Chị cũng miệt mài, sau bao nhiêu khó khăn, tốn hơn chục cái nồi nhôm, bếp ga, chị cũng chế tạo được cái “đầu dẫn”. Sau khi phát minh được công bố, Thế giới cử đoàn sang học tập công nghệ nồi xoong, đồng nhôm của Việt Nam.
Đấy, lâu lâu lại xuất hiện những người phụ nữ kiệt xuất thế đấy. Ngày xưa có Hai Bà Trưng, nay ta lại “ngạo nghễ” có Ba Bà Hằng!
Anh Lư

Một học sinh lớp 11 tại Trường THPT Trường Chinh (TP.HCM) bị mất điện thoại, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cả lớp viết giấy nêu tên người nghi ngờ. Dù điện thoại sau đó được t́m thấy trong nhà vệ sinh, nhiều học sinh vẫn bị giám thị mời làm việc, viết tường tŕnh. Phụ huynh Đ. bức xúc v́ con gái anh bị xem là “nghi phạm số 1” chỉ v́ mang cặp vào nhà vệ sinh cuối giờ. Chưa hết, nhà trường c̣n yêu cầu học sinh cung cấp mật khẩu điện thoại, đọc tin nhắn riêng để điều tra.
Bắt viết tên người nghi ngờ vào giấy - giáo viên đang trực tiếp giáo dục các em cách hoài nghi người khác mà không có bằng chứng. Rồi nếu có học sinh nào đó nghi ngờ giáo viên, viết tên cô giáo lên đó th́ nhà trường có hoanh nghênh tinh thần trung thực, dám lên tiếng bất kể đó là ai không? Hay lại tiếp tục có một cuộc họp riêng với em học sinh đó để bàn về vấn đề "vô lễ" với giáo viên?
Chỉ qua việc học sinh bị mất điện thoại thôi, cũng thấy được kỹ năng của những giáo viên đang đứng giảng dạy dưới mái trường XHCN đủ tŕnh độ đến đâu. Và với tư cách là người giáo dục các em, kỹ năng xử lư t́nh huống kém cỡ này th́ không biết giáo viên sẽ đào tạo ra xă hội những lớp trẻ như thế nào đây? Vừa biết quy chụp người khác, vừa biết nghi ngờ mà không cần bằng chứng, lại c̣n thoải mái xâm phạm quyền riêng tư. Đào tạo chuẩn thế này th́ khi lớn lên, biết đâu các em sẽ trở thành những công dân "có trách nhiệm" – luôn nghi ngờ đồng nghiệp, báo cáo lẫn nhau, và không bao giờ hỏi lại cấp trên.
Linh

Tuyến đường có điểm đầu ở xă Bắc Tân Uyên và điểm cuối tại xă Bàu Bàng, nối TP HCM và Đồng Nai với tổng vốn xây dựng hơn 3.800 tỷ đồng, được đưa vào sử dụng từ tháng 9/2024. Sau một năm khai thác, tuyến đường dài 41 km này nhiều đoạn hư hỏng nặng, chi chít "ổ gà, ổ voi", gây nguy hiểm cho xe đi qua.
Cần ǵ phải tầm nh́n 5 năm, 10 năm, giờ người dân cứ nh́n thẳng vào các công tŕnh được chính quyền xây dựng một vài năm là thấy được chất lượng như thế nào. Với tốc độ xuống cấp trầm trọng cỡ này, các công tŕnh được coi là "huyết mạch quốc gia" chẳng khác nào là những mỏ vàng để đám lănh đạo và cán bộ thay nhau rút ruột.
3.800 tỷ cho 41 km, tính ra hơn 92 tỷ cho mỗi 1km đường, sử dụng 1 năm đă "nát bấy", vậy thử hỏi thực sự có mấy tỷ được thi công và bao nhiêu tiền chảy thẳng vào túi lănh đạo? Vậy là, dự án trên giấy - thực tế tan hoang - tiền vào túi quan - c̣n dân lănh đủ, các phương tiện di chuyển qua đây sẽ chẳng khác nào đang chơi tṛ chơi mạo hiểm sau khi đă đóng phí đầy đủ.
Rồi sẽ có báo cáo về tuyến đường hư hỏng "do thời tiết", "do xe quá tải", "do lưu lượng lớn"... không bao giờ có tên đứng ra nhận trách nhiệm. Và chúng lại họp, lại kiểm tra, lại rút kinh nghiệm – c̣n dân th́ rút ruột, rút ví, và rút lui khỏi niềm tin.
Linh