
Thêm một chiếc tàu lật, thêm vài chục sinh mạng vùi trong sóng, và thêm một lần nữa, người ta lại đổ tại… thời tiết.
Không ai nhận sai, chỉ có giông lốc “nhận trách nhiệm”. Biển nổi sóng, c̣n báo chí th́ lặng như tờ: “tàu đủ điều kiện hoạt động, giấy tờ hợp lệ, du khách tự lên tàu”. Vậy là xong. Sống hay chết là do... trải nghiệm!
Nhưng giông lốc không thể bị quy kết là nguyên nhân duy nhất khi có hơn một chiếc tàu du lịch được cấp phép đi giữa vịnh Hạ Long trong điều kiện không an toàn đó. Người dân đâu được lựa chọn thời tiết – họ mua vé du lịch, không phải vé sinh mạng. Chính quyền và ngành du lịch Quảng Ninh mới là những người cầm lái thực sự. V́ sao? V́ họ cấp phép, điều phối, họ phải nắm được cảnh báo khí tượng, phải ra lệnh dừng tàu nếu nguy hiểm. Nếu không biết giông lốc sắp ập tới, th́ bộ máy quản lư thời tiết có vấn đề. Nếu biết mà vẫn để tàu rời bến, th́ hệ thống nhân đạo có vấn đề.
Đây không phải lần đầu, và có lẽ cũng sẽ không phải là lần cuối – trừ khi chúng ta chấm dứt được văn hóa “trách ai cũng được, trừ người có trách nhiệm”.
Ở đâu có du lịch, ở đó phải có quản lư rủi ro. Nếu không có, th́ sự thật đơn giản lắm: họ không xứng đáng điều hành ngành du lịch nữa.
LinhLinh