
Năm 2015, chuyến thăm Nhà Trắng của Nguyễn Phú Trọng từng được ca ngợi là “bước ngoặt lịch sử” trong quan hệ Việt – Mỹ. Nhưng đó là lịch sử dành cho giới chóp bu, không phải cho người dân. Nó chỉ mở đường cho vũ khí sát thương, cho thương mại, đầu tư – nhưng không mở đường cho tự do, nhân quyền hay quyền được nói thật.
Và bây giờ, đến thời Tô Lâm, mọi mặt nạ rơi xuống. Không c̣n vờ vịt cải cách, không c̣n giả vờ hội nhập. Công an lên ngôi, và thế là cả đất nước trở thành một trại giam ngoài trời.
Việt – Mỹ vẫn là “đối tác chiến lược toàn diện”, nhưng là chiến lược để đàn áp trong nước và đối tác để mặc cả quốc tế. Chính quyền sẵn sàng nói tiếng Anh với Mỹ, nhưng lại bịt mồm dân bằng luật an ninh mạng và tù nhân lương tâm.
Di sản ngoại giao của ông Trọng – vốn đă là thứ nửa vời – giờ chỉ c̣n là lớp sơn đă tróc trên một bức tường mục nát. Dưới thời Tô Lâm, Việt Nam không đi lên, mà thụt lùi về thời kỳ mà bất cứ ai dám chất vấn quyền lực đều là tội phạm.
Nếu chuyến thăm của ông Trọng từng mở ra một cánh cửa, th́ chính Tô Lâm lại gài then, khóa chặt, và cầm ch́a khóa trong tay một lực lượng không bao giờ chịu trách nhiệm trước nhân dân.
LinhLinh