
Trong nhiều năm qua, bộ máy tuyên truyền của Đảng Cộng sản Việt Nam liên tục nhồi nhét một luận điệu quen thuộc: “Độc đảng là tốt cho ổn định quốc gia”, “đa đảng sẽ gây rối loạn”, và “chống phá Đảng là chống phá dân tộc”. Nhưng hăy đặt câu hỏi đơn giản: nếu độc đảng thực sự ưu việt, tại sao tham nhũng lại trở thành một căn bệnh trầm kha không thuốc chữa?
Dù có bao nhiêu "ủy ban kiểm tra", Ban Chỉ đạo Trung ương, Thanh tra Chính phủ, các cơ quan kiểm tra Đảng... dù bao nhiêu chiến dịch “đốt ḷ” được tung ra, nhưng hiệu quả bộ máy quyền lực vẫn tiếp tục sản sinh ra những vụ bê bối ngàn tỷ. Không phải v́ thiếu người giám sát, mà v́ không ai đủ độc lập để giám sát được chính kẻ nắm quyền tuyệt đối. Đảng vừa là người chơi, vừa là trọng tài, vừa là... chủ sân. Vậy thử hỏi, công bằng ở đâu?
Ngược lại, những quốc gia dân chủ như Đức, Nhật, Hàn Quốc, nơi các đảng phái cạnh tranh minh bạch, nơi báo chí được tự do phản biện, th́ lại phát triển vững mạnh, dân trí cao và đặc biệt là quyền lực của lănh đạo phải luôn chịu sự giám sát thực chất từ nhân dân. Họ không sụp đổ, mà c̣n đi đầu về kinh tế, công nghệ, giáo dục.
Việt Nam th́ sao? Ở một đất nước nơi người dân không được chọn lănh đạo, không được phản biện chính sách, không được nói lên tiếng nói trái chiều mà không lo bị sách nhiễu hay bỏ tù — th́ sự “ổn định” mà chế độ hay khoe thực chất chỉ là sự ổn định của nỗi sợ, của sự im lặng, và của một nhóm thiểu số đang bám giữ quyền lực.
Một xă hội không thể vươn cao và phát triển mạnh khi tư duy bị đóng khung, phản biện bị xem là phản động và ḷng yêu nước bị trấn áp bởi sự phục tùng mù quáng. Nếu độc đảng thực sự là con đường tối ưu, th́ hăy để nhân dân có quyền lựa chọn nó một cách tự do, thay v́ cưỡng ép như hiện tại. Bởi không có chân lư nào cần phải dùng đến nhà tù để bảo vệ.
Lăo Thất