-oOo-
Tôi muốn câu chuyện này chấm dứt ở đây cho cuộc t́nh được đẹp như bài thơ, được vuông tṛn như trong tiểu thuyết. Nhưng trên thật tế không phải như vậy. Bởi v́…
…Một tháng sau đó, bà Năm ngă bịnh, phải vào nằm nhà thương. Bà bị ung thư phổi, ở thời kỳ chót. Bà đă giấu ông Năm, lâu nay, bây giờ bà mới cho biết :
Hồi c̣n ở Việt Nam, nhờ khám thấy ung thư nên bà mới xin được chiếu khán xuất cảnh.
"Nhà nước Cách Mạng vốn khoan hồng nhân đạo, nên cho phép chị sang thăm chồng đấy ! Chớ chị không nằm trong diện được cứu xét nào cả. Rơ chưa ?".
Gă cán bộ trao giấy phép cho bà Năm, mà nói như thật ! Tụi nó dư biết rằng có giữ bà lại cũng chỉ tốn gạo tốn khoai thêm vài tháng nữa và là một miệng ăn phi sản xuất, chẳng lợi lộc ǵ cho
"nhân dân" . Thà tống đi gấp để khỏi phải chôn thêm một người, chật đất !
Ông Năm đă ngồi bên giường vợ suốt thời gian cuối cùng. Ông đă cầm bàn tay c̣n mang tỳ vết của mựi năm gian khổ. Ông đă ôm gương mặt phong trần chưa kịp đổi hồng sau mấy tuần sống đầy hạnh phúc. Và cuối cùng, ông đă chải lại mái tóc bạc chưa kịp dài để được cuốn tṛn kẹp lên sau ót, như ngày xưa…
Ông đă gục lên thân xác gầy khô, khóc với tất cả nước mắt c̣n lại.
Mùa thu đó, lá rụng thật nhiều…
https://www.youtube.com/watch?v=W2x-JwbkYsQ
Tiểu Tử