Ngày xưa tôi cứ nghĩ chính trị là chuyện của các ông quan chức, là chuyện ǵ đó to lớn và xa xôi lắm, tôi chỉ cần làm tốt công việc của ḿnh, chỉ cần có đủ ăn, đủ mặc. Chuyện chính trị để người khác lo...
Cho đến khi tôi biết đến faebook, tôi đọc và biết nhiều mặt trái của xă hội...
Đó là những người dân lương thiện bị cướp đất và họ phải đứng lên để bảo vệ mảnh đất cha ông để lại nhưng bị chính quyền dùng vũ khí để đàn áp và cưỡng chế...lúc đó tôi nghĩ nếu chẳng may chính ḿnh là người bị cướp đất th́ sao?
Đó là những vụ án oan mà người dân lành bị chịu tù tội, bị tử h́nh oan ức...lúc đó tôi nghĩ nếu chẳng may đó là những người thân yêu của tôi th́ sao?
Đó là lúc Trung Quốc xả thải ở Formosa và chúng tôi không c̣n dám ăn cá, ăn muối, không c̣n được tắm biển v́ sợ chất độc ngấm vào cơ thể...
Đó là lúc con tôi đi học chịu sự bất công mà tiếng nói yếu ớt của tôi không thể nào giải quyết được vấn đề...
Đó là mỗi khi đi đến cơ quan nhà nước để xử lư công việc th́ bị giam hồ sơ, và nhận được thái độ tắc trách và trịch thượng từ những kẻ đang nhận tiền lương từ những đồng thuế của ḿnh...
Đó là lúc anh em tôi cùng chung tay mỗi người đôi ba trăm ngàn để đến chia sẻ với bà con vùng nghèo khó 1 chút mắm muối, bánh chưng mà bị nào là công an mật, công an huyện, cảnh sát giao thông chặn đường ngăn cản, bắt tập kết quà về xă và theo dơi, làm phiền suốt một thời gian dài...
Đó là lúc người thân đi viện và nhận được sự tắc trách, thiếu trách nhiệm và coi thường bệnh nhân của đội ngũ y - bác sỹ...
Hay như vấn đề nhức nhối của giao thông lúc này khi Nghị định 168 ra đời...
C̣n nữa, c̣n rất nhiều thứ nữa, tôi sẽ kể bạn nghe...
Vậy nên, xin đừng nói chính trị là việc của một ai đó nữa...nó chính là những vấn đề nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của bạn, của gia đ́nh bạn, của tương lai con cháu các bạn, của toàn thể chúng ta.
Loan Nguyen
__________________
|