Một hôm tôi đi quanh quẩn trong khu vực đóng quân tôi gặp Ngân. Té ra nàng vẫn đi gần bên tôi và Thu mà chúng tôi không hay.
Trông nàng cũng không khác trước là mấy. Cô kỹ sư nông lâm có vẻ b́nh thường trước vấn đề gạo. Hơn thế nữa Ngân đang nấu cháo. Lúc này mà có gạo để nấu cháo là một việc vô lư hoặc là một việc làm mà người ta phải giấu đi để khỏi phiền phức cho ḿnh.
Thấy tôi đến, Ngân mừng lắm, nhưng nàng cố giữ vẻ b́nh thản . Tôi hỏi :
– Lâu nay sao không thấy Ngân tới chơi… với Thu ?
– Mệt quá anh ạ . Đâu có lúc nào rỗi rảnh mà đi.
– Nhưng tôi cứ nghĩ là Ngân đă giận tôi .
– Em giận ǵ anh ?
– Tôi biết mà, giận tôi chi !
Ngân đang ngồi nấu bếp ngẩng lên đối đáp với tôi nhưng khi tôi nói đến câu đó th́ Ngân cúi mặt xuống, tay khẽ bẻ những que củi nghe răng rắc, ném vào lửa một cách sững sờ.
Tôi thấy đứng lâu không tiện cho nên tôi vội vă ra về. Ngân nói ngay :
-Anh ở chơi ăn cháo ?
Đàn bà có phép mầu nhiệm. Mỗi khi họ mời mọc th́ khó chối từ. Tôi đành phải ở lại.
– Ngân mời tôi ăn cháo, tôi lấy ǵ mà đáp lại.
Tôi vừa nói vừa nh́n hai hàn tay của Ngân. Chúng vẫn như xưa hai bàn tay ấy, với nước da trắng nơn và những ngón tay thon như búp cây rừng, những ngón tay đă từng giữ nhánh tre khi đi ngang qua một lạch suối, và những ngón tay đă giở những trang sách của tôi ở dăy rừng núi này.
Trước đây Ngân rất hồn nhiên với tôi khi bên cạnh Ngân có cả Thu . Hay ít ra Ngân cũng đă tạo ra được sự hồn nhiên đó, c̣n bây giờ Ngân hơi luống cuống.
Tôi cũng lấy làm lạ rằng sự luống cuống đó lại tác động vào tâm hồn tôi một cách sâu xa. Cái nhánh tre xanh tươi bên ven suối trở nên mát mẻ trong ḷng tôi lạ thường. Tôi cảm thấy h́nh như những ngón tay của Ngân vẫn c̣n giữ nó để cho khỏi quất vào mặt người phía sau đang đi tới, v́ thế mà, anh ta nh́n thấy và yêu những ngón tay đó.
– Anh ở đâu ? Ngân đột nhiên hỏi tôi.
-Ở đây bên em. Tôi đáp.
– Không em muốn hỏi bây giờ anh đang ở gần đây không ?
Tôi vui vẻ :
– Th́ ở đây ngay bên em. Em không thấy điều đó hay sao ?
Ngân dẫy nẩy phụng phịu:
– Anh kỳ quá. Em muốn hỏi chỗ đóng quân của anh.
– Anh cũng lấy làm lạ quá ! Anh đang đóng quân ở đây, hay nói rơ hơn là đang đóng đô trong ḷng…
Tôi vui vẻ pha tṛ để đề pḥng sự phản ứng của Ngân. Nhưng Ngân để lộ nét vui trên gương mặt.
Ngân hơi ửng đôi má. Rồi để cố dấu cái hiện tượng bừng lên trong ḷng Ngân lấy nắp cà men múc cháo ra đưa cho tôi.
Cháo ngon lành thật. Nó hồi sinh trong tôi những tế bào héo hon sắp bị thải ra ngoài.
Tôi từ giă Ngân trở về lều.
Năm Cà Dom nằm vơng nghe radio. Cái radio đang dùng mấy cục pin cũ phát ra những tiếng è è.
Ông Chín nằm tóp ve trên vơng như tàu lá. Lâu nay th́ cục lập trường của ông Chín đă trở thành
“ mảnh da lừa ” teo dần theo những nguy nan hằng ngày.
Tội nghiệp ông Chín hết sức. Ông trối dài. Ông không giấu giếm sự bi quan trong ḷng ông nữa .
Ông cho rằng ông đi không đến nơi. Và ai cũng công nhận như thế. Một con người chỉ c̣n xương bọc trong da mà phải leo núi hai tháng nữa với những cơn đói bất ngờ luôn luôn xảy ra th́ làm sao mà đi nổi.
Tôi chú ư thấy gần đây ông Chín ngụy trang nhẹ nhàng hơn trước, v́ sức khỏe kém hơn là v́ khinh địch.
Roánh mang đến cho tôi một mớ lá bép trong cái nắp cà mèn. Roánh bảo:
– Anh ăn thử đi, khá lắm. Giống như có pha mỡ lợn.
– Có chết dại không ?
– Em ăn rồi mà. Cả đơn vị đùng đùng đi hái về ăn đấy.
– Có nhiều không ?
Tôi chỉ nếm vài miếng rồi trả lại cho Roánh.
– Cám ơn cậu. Tôi sẽ đi t́m.
Roánh cứ lân la bên tôi, không chịu đi. Măi lúc sau Roánh mới e ngại nói:
– Em và thằng Hồng rất thân nhau.
– Thế hả ? Tôi hỏi lơ là.
Roánh nói tiếp:
– Nó bảo với em rằng anh có cái máy ảnh.
– Nhưng để làm ǵ ?
– Em xin anh một
“ pô ”.
– Cậu sắp trở thành
“anh hùng” hả ?
– Không ? Chính là em sắp chết .
– Hả ? Cậu nói cái ǵ ? Cậu mê sảng trong cơn sốt ác tính à ?
– Không, em vẫn b́nh tĩnh. Để em kể cho anh nghe.
Roánh nói tiếp:
– Em sắp đi trinh sát.
– Sắp đánh à ?
– Sắp mở đường máu anh ạ.
-Thế à !
– Nếu không mở đường máu th́ nằm đây cũng chết vừa chết đói vừa chết bom. Vi chỗ này lộ quá rồi.
Anh cũng biết thừa rằng sau vụ cướp kho gạo, máy bay do thám hằng ngày. Ở đây cả đơn vị lớn thế này th́ làm sao tránh khỏi B52 ?
Cho nên các cha cán bộ khung bị khu sáu bắt lại đă chuồn đi hết rồi để lại cho ḿnh hưởng nguyên cái
“gia tài” vĩ đại đó.
V́ thế cho nên cấp chỉ huy của em, ông Mạnh Rùa và ông Tuất định tổ chức một cuộc tấn công mở đường máu. Cuộc tấn công này sẽ có hai cái lợi.
Thứ nhất nếu thắng lợi th́ cả đơn vị mở đường đi vào sẽ có tiếp tế gạo.
C̣n nếu không thắng thiếc ǵ cả th́ sẽ có một số toi mạng. Do đó sẽ nhẹ lo vấn đề gạo cho các ông.
Tôi gạt ngang:
– Cậu nói bậy, chỉ huy mà ai lại đi tổ chức một trận đánh như vậy ?
– Em bảo đảm với anh đó là sự thực .
– Thánh thần cũng không biết nổi.
– Em nghe lén mà. Họ bàn luận với nhau chẳng ngờ em ngồi gần đó. Em nghe rơ không sót một câu nào.
Các ông Mạnh Rùa và Tuất Chó đồng chủ trương nhờ kẻ địch giết chết em. Để em trong đơn vị hai ông ấy khó chỉ huy.
– Kỳ cục vậy ! Tôi kêu lên.
– Nhưng đó là sự thực.
– Đồng chí với nhau không mà.
– Đồng chí ǵ ! Các ổng nhớ cái lần các ổng lén mua gà trong buôn về
chưa kịp ăn bị em đớp mất không dám la, nên bây giờ các ổng trả thù.
Roánh nói tiếp:
– Nhưng trước khi họ cho chúng em ra trận, họ c̣n cho chúng em
chút ít ân huệ.
Tôi hỏi:
– Ân huệ ǵ ?
– Họ kết nạp chúng em.
– Cậu và ai?
– Một thằng nữa, tên thằng Đính, cũng ngổ ngược như em.
– Kết nạp vào đoàn hay vào đảng ?
– Em th́ vào đoàn, c̣n thằng Đính th́ vào đảng. V́ thằng Đính đang ở trong đoàn rồi. Họ động viên em bằng cách đó. Anh xem có
” thiêng liêng ” không ? Ghê quá !
– Thế ra các cậu cũng
“vinh quang” tột đỉnh rồi.
– Vâng, nay mai đơn vị sẽ mặc niệm em và truy tặng em là
“anh hùng quân đội” trong lúc đó th́ bố mẹ em ở nhà khóc sưng con mắt và chỉ muốn em sống để trở về nhà thôi.
Em dự đoán thế là vừa, nếu may mắn mà em sống th́ c̣n nói ǵ nữa, c̣n nếu em chết th́ anh gởi bức ảnh về cho bố em.
Tôi bỗng nhiên xúc động v́ tâm sự và điều yêu cầu cỏn con của thằng bé. Tôi lâu nay cứ đánh giá nó như một thằng lính láu cá chuyên ăn cắp vặt. Chẳng ngờ nó lại ưu tư đến thế !
Tôi đắn đo, không biết có nên lừa gạt cậu thanh niên này không ? Rốt cuộc, tôi nhận lời.
[size=4]V́ đó là yêu cầu của kẻ biết ḿnh sắp phải chết.[/size Anh ta đâu biết máy tôi không phim. Cứ nhận cho anh ta yên ḷng. Thế cũng chẳng tội t́nh chi.
Tôi nói:
– Cậu bi quan quá ! Nhưng tôi sẵn sàng chụp cho, cậu muốn mấy pô tớ chụp cho mấy pô. Sáng mai nắng lên tôi chụp.
Roánh nhảy cỡn lên. Anh chàng không ngờ tôi tốt bụng đến thế.
Hôm sau th́ hai cậu thanh niên được kết nạp,
y như Roánh đă nói với tôi, Roánh th́ vào đoàn viên thanh niên lao động , c̣n Đính th́ vốn là đoàn viên, th́ vô đảng.
Tôi không có dự hai cái buổi lễ kết nạp đó, nhưng tôi cũng h́nh dung ra nó diễn ra như thế nào.
Đại khái là đồng chí Bí thư chi bộ tuyên bố lư do rằng th́ là ngày hôm nay chi bộ ta quyết định kết nạp đồng chí nọ đồng chí kia vào chi bộ.
Kể từ nay hàng ngũ ta có thêm chiến sĩ giai cấp vô sản, v.v . . . (nghĩa là không có cả gạo nấu… cháo) .
Rồi người được kết nạp giơ tay thề hi sinh chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, và đặt quyền lợi đảng (hay cho một nhóm tham quyền cố vị độc tài ? )
lên trên hết (cả quyền lợi của tổ quốc).
(Từ đó trở về sau, tôi không gặp lại hai cậu thanh niên này nữa. Tôi cũng không rơ hai cậu đó chết, hay đă sống cuộc sống sau khi đă rời đơn vị.)
************