CHƯƠNG 27
… Một buổi sáng chúng tôi đang vui cơm nước bỗng có tiếng máy bay tới. Tôi có cảm giác là máy bay sẽ bỏ bom xuống đầu ḿnh. Th́ quả thật vậy.
Ba chiếc phản lực kiểu ǵ không rơ rà xuống thật thấp, cánh to bè ra như những tấm phản đen ng̣m, ném một lúc năm, sáu quả bom.
Rồi một đợt khác nữa tiếp tục.
Tôi và Năm Cà Dom chỉ ngồi nép vào gốc cây chờ dứt trận bom. Chúng tôi vừa hé mắt nh́n ra th́ lại nghe máy bay tới, ù… ù… tiếng động cơ quen thuộc của một chiếc L19.
Rồi tiếng người cất lên từ trên máy bay nghe oang oang. Có lẽ tiếng người khi phát ra bị tốc lực của phi cơ làm cho méo mó đi cho nên ở dưới này nghe không rơ là người đó nói cái ǵ.
Mặc dù không biết trên đó người ta nói cái ǵ nhưng tâm linh tôi nghe buốt lạnh. Tôi ngước cổ nh́n lên.
Chiếc L19 lắc lư như con diều giấy chao nhẹ trong gió và những tiếng nói như những tràng đá sỏi rơi xuống đầu tôi.
- “Hỡi anh em cán binh cộng sản. Các anh chịu đựng đóí khát để làm ǵ. Miền Nam không cần cộng sản giải phóng. Các anh hăy t́m về với chánh nghĩa quốc gia để khỏi phí xương máu !”
A C-47 "Gooney Bird" aircraft from the 5th Air CommandoSquadron drops thousands of propaganda leaflets over South Vietnam
Photo courtesy of Bob Cutts, Stars and Stripes, April 1968
Chao ôi ! Tôi bỗng thấy cả người mọc ốc lên sần sượng. Cái giọng nói của ai nghe chừng quen quen.
Tiếng nói kia lại tiếp tục rắc xuống đầu lũ người ở dưới này.
- “ Tôi là thủ kho bị các anh xử tử đây.
Các anh đă hành động mù quáng v́ quá đói khát.
Thử hỏi các anh luôn luôn húp cháo loăng, uống nước suối v́ đâu.
Kho gạo sẵn đó nhưng tôi không được lệnh phát cho các anh.
Cấp lănh đạo để dành số gạo dự trử để mở chiến dịch ở xứ Lào. V́ gạo đó là gạo nếp lấy ở Lào.”
Tôi bàng hoàng tưởng như ḿnh đang sống một cảnh không thực, nhưng đây là sự thực giữa ban ngày.
Cái giọng nói ấy chính là cái
“giọng gào thét” dưới mái nhà bừng bừng khói lửa và giữa cơn giận sôi lên của hàng trăm người.
Trói anh thủ kho vào cột để thiêu sống anh ta. Có lẽ v́ thế mà xảy ra việc này.
Chiếc máy bay lấp loáng ánh bạc cứ bay lượn. Anh thủ kho đang ngồi trên chiếc máy bay đó.
- Có lẽ anh ta ḍm xuống thấy đám ma đói này lúc nhúc nấu cơm khói lên xanh um từng cụm.
- Có lẽ anh ta muốn khạc cho vài phát đạn lửa để trả thù, nhưng anh ta lại thấy thương lũ ma đói này chăng.
“Chiêu hồi hoặc tử thần ! Hăy hồi chánh ngay ! Chiêu hồi hoặc tử thần!”
https://www.youtube.com/watch?v=A3apuZUKwpA
Tôi càng rùng ḿnh khi nghe tiếng gọi sắc gọn như một nhát dao chém vào tâm tư tôi. Tôi nói với Năm Cà Dom đang đứng bên cạnh cũng nghểnh cổ lên nh́n máy bay :
– Này, cậu có nghe rơ không ?
– Có điếc mới không nghe.
– Có đúng thằng giữ kho không ?
– Chớ c̣n ai vô về đó. Nó tự giới thiệu rơ ràng mà.
– Nhưng tại sao nó làm thế nhỉ ?
– Giết nó th́ nó phải t́m đường sống chớ sao !
Năm Cà Dom nh́n tôi và liếc sang ông Chín. Ông Chín ra miệng ngay:
– Này các chú đứng nép vô !
Tôi nh́n măi mà không thấy ông Chín đứng ở đâu.
Chỉ nghe tiếng nói ông phát ra từ một bụi cây th́ biết là ông ta đang đứng trong đó.
Khi máy bay phát hiện ra địa điểm đóng quân và tuyên truyền bằng loa phóng thanh như vậy th́ phải dời đi.
Đi đâu bây giờ ? Toàn vùng này chỗ nào thằng thủ kho không biết ? Tuy vậy cũng phải dời cho sớm.
Chúng tôi thấy chiếc máy bay vừa biến dạng th́ có một đoàn máy bay phóng pháo tới. Không đánh chúng tôi mà ném bom và bắn đạn lửa xuống kho gạo.
Lửa bốc lên mù mịt đen kịt một khu rừng.
Gạo ở đó c̣n nhiều quá. Có những bao nếp. Đứa nào cũng định để đó, chừng nào hết gạo th́ vô đó xúc bươi t́m cả nếp ăn chơi, chẳng ngờ nó tới ném bom hủy diệt ngay.
Thế là hỏng hết rồi. Mạt kiếp lại hoàn mạt kiếp. Của phi nghĩa quả không lâu bền.
Chúng tôi lại đi, nhưng không đến đâu cả, cứ lẩn lút trong rừng và lúc nào cũng nơm nớp sợ máy bay theo ném bom.
Tiếng máy bay đối với chúng tôi là tử thần.
Cái tiếng gọi của anh thủ kho ban đầu nghe tưởng như nước đổ lá môn, nhưng sự thực th́ tác động quá mạnh.
Cứ nằm im lại nghe thấy nó vang lên trong tâm năo ḿnh. Lại nghe nó nhói lên như một mũi dao dưới vơng ḿnh nằm. Chiêu hồi hoặc tử thần.
Chỉ có mấy tiếng,
nhưng là một loạt súng bắn thẳng vào tường lũy vốn đă lung lay của chúng tôi.
https://www.youtube.com/watch?v=KYu32xzLcTg
Chúng tôi treo vơng bên bờ suối. Thói thường giao liên không cho ai ăn ở như vậy v́ sợ máy bay phát hiện.
Nhưng v́ ở phía trên không có chỗ tốt, vả lại nếu đóng ở trên th́ phải đi lên đi xuống múc nước mệt cái thân ốm o gầy ṃn, mà sức khỏe lúc này th́ có thể tính bằng từng ly một. Đâu có dám xa xí nó như mọi lần. Ngay cả tiếng cười tiếng nói cũng làm cho chúng tôi nhọc xác.
Tôi và Năm đều im lặng, v́ bên cạnh chúng tôi cũng có hai người ở một đoàn khác đang kể chuyện quê hương.
Mới biết là những người đi trên con đường quái gở này đều mang một tâm tư nặng nề về quê hương.
Quê hương, quê hương ! Đầu đội vai mang, thấm sâu trong máu.
Một người nói, giọng hơi ồ ề nhưng rất ấm áp:
– Nhà ḿnh ở gần đ́nh làng. Ông nội ḿnh làm Hương Cả trong làng cho nên mỗi lần có hát Kỳ Yên trong làng th́ ḿnh được ngồi ghế thượng hạng xem hát bội. V́ thế tuồng tích nào ḿnh cũng thuộc. Măi cho tới bây giờ vẫn c̣n nhớ.
- Nào Lưu Kim Đính giải giá Thọ Châu Thành
- Nào Phàn Lê Huê phá Hồng Thủy trận v.v. . .
Chao ôi ! Hồi đó, ḿnh c̣n con nít mà thấy Phàn Lê Huê ra tuồng ḿnh biết mê. Cái miệng nhỏ xíu, cái càm núng có duyên hết sức.
Anh bạn kia cười.
– Đồ con nít quỉ he !
– Thiệt mà ! Nhiều cậu thanh niên mê mệt v́ Phàn Lê Huê, đêm nào cũng đi xem cho đến văn hát mới thôi.
– Có cậu nào bỏ nhà đi theo không ?
– Cái sự bỏ nhà có xảy ra nhưng lần đó là một gánh hát Thổ tới hát ba đêm…
Tôi không ngờ một trong hai người đó là bạn đồng hương quê ngoại của tôi. Tôi t́m đến anh.
Những kỷ niệm ấy rất vô tư nó không đượm một thứ màu sắc chính trị lem nhem nào cả, nó không thiên vị ai cả, mà nó rất con người.
Tôi hối tiếc v́ tôi đă đi xa quê hương tôi để không có ngày trở lại. Bài học khôn của tôi rút được trên con đường đi kỳ này:
-“ Dù quê hương ḿnh có thế nào đi nữa cũng không nên xa rời nó. Từ nay tới chết tôi sẽ không đi khỏi xứ Nam Kỳ! ”
Lạy Chúa, con là dân Nam Kỳ, xin Chúa hăy ban cho con cái ân huệ nhỏ bé nhất là cho con được trở về sống trên xứ sở của con. Không phải xứ của con đẹp hơn tất cả giang sơn khác nhưng đối với con, nó là tất cả, nó đẹp hơn tất cả.
Tôi c̣n mong ǵ hơn ? Tôi muốn về, về tới ngay. Cứ mỗi một ngày qua, t́nh cảm giữa tôi và anh bạn đồng hương càng phong phú và thắm thiết, đôi khi bằng một mẩu chuyện vui, nhiều lúc chỉ vài câu đơn sơ để xác định một tên người, một địa danh… nhưng bao giờ cũng gây thêm mối thông cảm giữa hai đứa và cả hai đều cảm thấy quê hương gần lại ḿnh hơn.
https://www.youtube.com/watch?v=_64KmSMe8h4
************