![]() |
Trump muốn học mô h́nh hưu trí “super” của Úc: Bắt buộc tiết kiệm cho tuổi già
1 Attachment(s)
Từ Nhà Trắng nh́n về… Canberra
Tại một cuộc họp ở Nhà Trắng, Tổng thống Donald Trump bất ngờ nhắc tới một cái tên nghe lạ tai với phần lớn người Mỹ: “superannuation” – hệ thống hưu trí kiểu Úc. Ông nói chính quyền của ḿnh đang “nghiên cứu rất nghiêm túc” khả năng áp dụng một mô h́nh tương tự ở Hoa Kỳ, v́ đó là “một kế hoạch tốt, đă vận hành rất hiệu quả”. Đằng sau lời khen ngắn gọn ấy là cả một câu chuyện dài về cách người Úc buộc nhau phải dành tiền cho tuổi già, và v́ sao hệ thống đó lại khiến Washington phải chú ư trong bối cảnh dân số Mỹ đang già đi, c̣n quỹ An sinh Xă hội th́ chật vật. Superannuation – khi tiền hưu được “khóa” ngay từ ngày đi làm Superannuation, hay gọi tắt là “super”, là chương tŕnh tiết kiệm hưu trí trụ cột của Úc. Nguyên tắc của nó rất đơn giản nhưng cực kỳ cứng rắn: hễ ai có việc làm là chủ lao động bắt buộc phải đóng tiền vào tài khoản hưu của người đó, bên cạnh lương hàng tháng. Từ mức 3% khi hệ thống hiện đại ra đời năm 1992, tới nay tỉ lệ này đă được nâng dần lên 12% thu nhập, và không có chuyện “xin miễn”. Khoản tiền này được chuyển vào các quỹ đầu tư chuyên nghiệp – gọi là super funds – nơi những nhà quản lư tài chính thay mặt người lao động đem đi đầu tư khắp thế giới, từ cổ phiếu, trái phiếu đến bất động sản, private equity… Người lao động có quyền chọn quỹ nào phù hợp khẩu vị rủi ro của ḿnh, có thể nộp thêm tiền nếu muốn, nhưng có một điều không đổi: phần lớn số tiền ấy bị “khóa” cho đến khi họ chớm bước vào tuổi nghỉ hưu, chỉ có vài cánh cửa rất hẹp để rút ra sớm. Nhờ cơ chế bắt buộc và đầu tư dài hạn như vậy, các quỹ “super” của Úc hiện đă tích lũy được khoảng 4,5 ngh́n tỉ đô-la Úc – tương đương chừng 3 ngh́n tỉ USD. Dù dân số nước này chỉ khoảng 27 triệu người, đây vẫn là một trong bốn “hồ tiền hưu” lớn nhất hành tinh. V́ sao người Úc ủng hộ “super” đến vậy? Hệ thống superannuation được thiết kế từ nỗi lo rất cụ thể: dân số già nhanh, tỉ lệ sinh giảm, nếu cứ dựa măi vào ngân sách nhà nước th́ thế hệ sau sẽ phải gánh một núi chi phí hưu trí. Bằng cách ép người lao động và doanh nghiệp chia sẻ trách nhiệm ngay khi c̣n trẻ, gánh nặng đó được san bớt khỏi vai con cháu. Trên bảng xếp hạng Mercer CFA Institute Global Pension Index năm 2025, hệ thống hưu trí Úc đạt điểm B+, trong khi Mỹ chỉ ở mức C+. Bên cạnh super, người Úc vẫn có chế độ lương hưu nhà nước dành cho những người thu nhập thấp hay gặp khó khăn, nhưng ngày càng nhiều người về già chủ yếu sống bằng chính khoản tiền ḿnh và doanh nghiệp đă tích lũy trong “super” suốt cuộc đời làm việc. Mô h́nh Mỹ: 401(k) tự nguyện, An sinh Xă hội chao đảo Tại Hoa Kỳ, bức tranh hưu trí rất khác. Các chương tŕnh tiết kiệm hưu do doanh nghiệp bảo trợ, như 401(k), 403(b)… chỉ mang tính tùy chọn. Doanh nghiệp có thể mở hoặc không, có thể góp phần đối ứng hay mặc kệ. Nhiều lao động thu nhập thấp, làm việc thời vụ, hoặc trong các ngành ít phúc lợi gần như đứng ngoài cuộc chơi này. Trụ cột thực sự của tuổi già ở Mỹ là An sinh Xă hội, ra đời từ năm 1935. Người đi làm đóng thuế, tiền chảy vào một quỹ chung rồi được chi trả ngay cho những người đang nghỉ hưu – mô h́nh “người trẻ nuôi người già”. Nhưng khi dân số già đi, tỉ lệ người làm việc trên mỗi người nghỉ hưu giảm xuống, các nhà quản lư đă cảnh báo quỹ này có nguy cơ không đủ khả năng chi trả đầy đủ sau năm 2034 nếu Quốc hội không hành động. So với một hệ thống bắt buộc, đầu tư dài hạn và gần như bao phủ toàn dân như super ở Úc, mô h́nh Mỹ trông chắp vá hơn: một ít 401(k) tự nguyện, cộng với An sinh Xă hội đang chịu sức ép. Mỹ có thể “sao chép” Úc? Không đơn giản chỉ là đổi luật Ư tưởng đưa một phiên bản “super” vào nước Mỹ nghe có vẻ hấp dẫn: doanh nghiệp bắt buộc phải đóng một tỉ lệ nhất định vào tài khoản tiết kiệm hưu cho nhân viên, tiền được khóa tới tuổi nghỉ hưu, giảm bớt lệ thuộc vào ngân sách. Nhưng từ ư tưởng đến hiện thực là cả một quăng đường đầy chông gai chính trị. Thứ nhất, quy mô dân số: Úc chỉ có 27 triệu dân, trong khi Mỹ khoảng 343 triệu – hơn mười lần. Bất kỳ cải cách nào động chạm đến tiền lương, thuế, phúc lợi của hàng trăm triệu người sẽ là cơn băo chính trị không nhỏ. Thứ hai, văn hóa và thói quen: người Mỹ lâu nay quen với việc tự quyết định có tham gia tiết kiệm hưu hay không, doanh nghiệp cũng quen xem đó là phúc lợi tự nguyện, khó chấp nhận một cơ chế “không được phép rút lui”. Thứ ba, mạng lưới lợi ích hiện hữu: các công ty bảo hiểm, quỹ đầu tư, tổ chức tài chính đang sống nhờ mô h́nh 401(k) hiện tại chắc chắn sẽ không muốn một cuộc “đại phẫu” làm thay đổi sân chơi. Ngay cả khi Nhà Trắng và Bộ Tài chính nhiệt t́nh, việc thông qua ở Quốc hội – nơi chia rẽ đảng phái sâu sắc – cũng không hề dễ. Nhưng Washington vẫn ngước nh́n v́ “hồ tiền hưu” khổng lồ Dù c̣n xa mới tới chuyện cải cách, sự quan tâm của chính quyền Trump không phải chỉ trên giấy. Các quỹ super của Úc từ lâu đă là những nhà đầu tư lớn vào tài sản Mỹ: trái phiếu, cổ phiếu, hạ tầng, bất động sản… Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent từng tham dự hội nghị về superannuation ở Washington và ca ngợi mô h́nh này như một ví dụ thành công về chính sách bắt buộc, bao phủ gần như toàn bộ dân số và giữ chặt tiền tiết kiệm đến tận tuổi nghỉ hưu. Các nhà hoạch định chính sách Mỹ ấn tượng với ba điểm: đóng góp tự động, gần như toàn dân đều có tài khoản, và việc “giữ kín” tiền cho đến lúc về hưu giúp tạo ra những “tổ chim” hưu trí khổng lồ cho mỗi cá nhân. Những điều mà hệ thống 401(k) tự nguyện và An sinh Xă hội kiểu “trả ngay” vẫn c̣n thiếu. Bài học từ nước Úc cho những quốc gia đang già đi Liệu người Mỹ có chấp nhận bị trừ thêm 12% lương cho hưu trí như người Úc? Câu trả lời c̣n bỏ ngỏ. Nhưng câu chuyện “super” cho thấy một điều rơ ràng: trong thời đại dân số già hóa, không thể chỉ trông chờ vào ngân sách và thế hệ sau gánh thay. Một hệ thống hưu trí bền vững cần bắt đầu ngay từ những ngày đầu đi làm, cần kỷ luật, bắt buộc và minh bạch. Mô h́nh của Úc không hoàn hảo, nhưng nó đă tạo nên một trong những “hồ tiền hưu” lớn nhất thế giới, giảm đáng kể áp lực lên ngân sách, đồng thời biến người lao động b́nh thường thành những nhà đầu tư dài hạn thực sự. Việc chính quyền Trump nh́n sang “Down Under” để học hỏi không chỉ là chuyện kỹ thuật hưu trí, mà c̣n là lời nhắc rằng tương lai tuổi già của cả một quốc gia không thể được vá víu bằng những giải pháp ngắn hạn. Và biết đâu, trong một tương lai không xa, cụm từ “superannuation” sẽ không c̣n là khái niệm xa lạ với người Mỹ, nếu họ đủ can đảm bước qua những rào cản chính trị để học bài học tuổi già từ nước Úc xa xôi. |
| All times are GMT. The time now is 07:35. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.