VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   “Khi người ta thôi nh́n bằng ánh mắt yêu thương” (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2096814)

troopy 10-07-2025 10:37

“Khi người ta thôi nh́n bằng ánh mắt yêu thương”
 
1 Attachment(s)
Có một người đàn ông tên là Minh. Anh có một gia đ́nh mà ai nh́n vào cũng khen là hạnh phúc: vợ hiền, con ngoan, nhà cửa tươm tất, công việc ổn định. Vợ anh – chị Lan – không phải người phụ nữ sắc nước hương trời, nhưng chị dịu dàng, chu đáo và biết cách giữ cho mái ấm luôn ấm cúng.



Thế rồi một ngày, khi đă ngoài bốn mươi, Minh gặp Linh – cô đồng nghiệp trẻ trung, nhanh nhẹn, hay cười và luôn biết nói những lời khiến người nghe thấy ḿnh đặc biệt. Ban đầu chỉ là vài câu chuyện công việc, rồi những ly cà phê sau giờ làm, và dần dần, Minh nhận ra trái tim ḿnh rung lên thứ cảm xúc mà anh tưởng chỉ dành cho tuổi đôi mươi.

Anh bắt đầu thấy Lan tẻ nhạt. Những bữa cơm giản dị chị nấu từng là niềm vui giờ trở thành điều “nhàm chán”. Tiếng cười của chị bỗng khiến anh khó chịu, v́ không c̣n “duyên dáng” như tiếng cười của Linh. Anh thấy vợ ḿnh già, thấy ḿnh như bị mắc kẹt trong cuộc sống lặp đi lặp lại, c̣n Linh th́ như làn gió mới.

Rồi anh quyết định ly hôn. Chị Lan lặng lẽ không nói ǵ nhiều, chỉ thở dài một câu:
– Anh muốn đi th́ cứ đi, em không giữ.
Trong mắt chị là sự mệt mỏi, nhưng cũng có điều ǵ đó như hiểu hết mọi chuyện mà không cần hỏi thêm.

Minh ra đi, mang theo cảm giác ḿnh vừa “giải thoát”. Linh đón anh với những lời ngọt ngào, những buổi tối lăng mạn, những nụ cười rạng rỡ. Thời gian đầu, anh như sống lại tuổi trẻ – không c̣n tiếng con gọi bố ồn ào, không c̣n những bữa cơm “đơn sơ”, chỉ có những quán ăn sang trọng, những buổi tối muộn ngập ánh đèn.

Nhưng rồi, chẳng biết từ bao giờ, anh bắt đầu thấy Linh nói nhiều quá, hay than văn, hay đ̣i hỏi. Anh chợt nhận ra, cô gái từng khiến anh say đắm nay cũng có những lúc cau có, cũng lười biếng, cũng chẳng hề “lung linh” như anh từng nghĩ. Những cuộc tṛ chuyện từng sôi nổi giờ chỉ quanh quẩn những chuyện không đâu. C̣n căn hộ mới, dù hiện đại đến mấy, vẫn lạnh ngắt khi về khuya.

Một lần, anh vô t́nh gặp lại Lan khi đi ngang qua khu chợ cũ. Chị vẫn thế – dáng người nhỏ nhắn, mặc chiếc áo khoác sờn vai, tay xách giỏ rau. Nhưng có điều ǵ đó khiến anh đứng khựng lại: ánh mắt chị b́nh thản, và nụ cười hiền khi nói chuyện với người bán hàng. Không c̣n giận hờn, không c̣n oán trách.

Tối ấy, Minh ngồi một ḿnh trong căn pḥng sáng đèn, nh́n ra ban công trống trơn. Anh nhớ tiếng con gọi “bố ơi”, nhớ mùi canh chua vợ nấu, nhớ cả dáng người cặm cụi của Lan mỗi tối ngồi khâu lại chiếc áo cho anh. Anh nhận ra, không phải Lan tẻ nhạt – mà là anh đă thôi nh́n chị bằng ánh mắt yêu thương. Khi ánh mắt ấy mất đi, th́ ngay cả hoa hồng cũng chỉ c̣n là cành cây có gai.

Linh giờ cũng xa dần, t́nh cảm phai nhạt như cốc cà phê nguội. Minh không trách ai, chỉ trách chính ḿnh đă đánh đổi sự b́nh yên lấy một phút xao ḷng. Và khi b́nh yên mất rồi, anh mới biết, đó chính là thứ quư giá nhất.

Đêm khuya, anh khẽ nói với chính ḿnh:
– Hóa ra, chẳng có ai tẻ nhạt cả. Chỉ có trái tim người ta nguội lạnh đi mà thôi…

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 07:09.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.09647 seconds with 9 queries