![]() |
Sau đám tang chồng, người phụ nữ U80 chết lặng trước toan tính của con cái
1 Attachment(s)
Sau đám tang chồng, khi nỗi buồn chưa kịp nguôi ngoai, tôi lại đối mặt với t́nh cảnh đầy cay đắng từ những suy tính của con cái.
Chồng tôi mất chưa đầy 40 ngày, căn nhà c̣n vương hương khói, văng vẳng tiếng kinh tụng niệm… Nhưng khi chưa kịp gượng dậy sau nỗi đau ấy, tôi lại sắp rơi vào t́nh cảnh mất đi chỗ dựa tinh thần cuối cùng. Mấy hôm nay, từ trong căn pḥng khép hờ, tôi nghe loáng thoáng tiếng con trai và con dâu th́ thầm. Ban đầu, tôi ngỡ chúng chỉ đang bàn chuyện cơm áo, con cái. Nào ngờ, những lời rơi vào tai khiến tim tôi thắt lại. Chúng đang toan tính đưa tôi vào viện dưỡng lăo. Ảnh minh họa: FP Con dâu tôi lấy lư do bận công việc, không có nhiều thời gian, kinh nghiệm chăm sóc người già để đưa ra đề nghị này với chồng. Con nói: “Vào viện dưỡng lăo, mẹ sẽ được gặp nhiều người cùng tuổi, sẽ không cô đơn, thui thủi một ḿnh như ở nhà. Đây là cách tốt nhất giúp mẹ được chăm sóc tốt vừa giúp vợ chồng ḿnh có thời gian lo cho tương lai. Quan trọng nhất là chỉ có như thế, vợ chồng ḿnh mới có thể bán căn nhà này đi để lấy vốn làm ăn. Ḿnh nghèo đủ rồi, em không muốn sau này có con, chúng sẽ khổ như ḿnh bây giờ”. Nghe những câu nói ấy, tôi thấy cuộc đời thật chua chát. Đau ḷng hơn, con trai tôi không hề phản bác. Con chỉ xin vợ cho thêm thời gian để t́m cách nói sao cho mẹ đồng ư, làm theo kế hoạch của ḿnh. Chưa bao giờ trong đời, tôi có cảm giác tủi nhục, tuyệt vọng như vậy. Bỗng chốc tôi cảm thấy mọi niềm tin sụp đổ, cay đắng, tủi hờn bủa vây. Ở tuổi 77, tôi chỉ mong một mái ấm có con cháu bên cạnh. Tôi từng nghĩ, chồng mất th́ c̣n con trai, con dâu làm chỗ dựa. Nào ngờ trong mắt các con, tôi chỉ là gánh nặng, vật cản trên con đường tiến thân. Căn nhà này là do một tay vợ chồng tôi dày công tạo dựng. Từng viên gạch, từng viên ngói đều chất chứa mồ hôi, nước mắt của chúng tôi. Nó cũng lưu giữ biết bao kư ức của gia đ́nh này. Vậy mà với con cái, nó chỉ là món tài sản, một thứ để chúng dễ dàng quy đổi ra tiền. Những ngày qua, không đêm nào tôi có thể chợp mắt. Tôi tủi thân, lạc lơng trong chính mái ấm mà ḿnh từng vun vén. Chính đứa con tôi rứt ruột sinh ra lại tính toán từng bước để đẩy tôi ra ngoài lề cuộc sống của nó. Mấy hôm nay, ḷng tôi giằng xé nhiều nỗi niềm, dự định khi con mở lời đưa mẹ vào viện dưỡng lăo, tôi sẽ mắng vào mặt các con. Để chúng hiểu rằng, tôi là mẹ chúng, từng cưu mang, yêu thương con cái thế nào và con không được vứt bỏ người sinh ra ḿnh như một món đồ không c̣n giá trị. Nhưng rồi tôi lại nhủ, nếu con cái đă chẳng cần đến ḿnh, cố ở lại chỉ càng làm chúng thêm chán ghét. Những tháng ngày c̣n lại của tôi cũng sẽ thêm buồn đau, ngột ngạt. Đă vậy, tôi sẽ không đợi con ra lời. Tôi sẽ ra đi trước để giữ lại một chút t́nh cảm mẹ con cuối cùng. Tôi định nương nhờ cửa Phật, mong có được những tháng ngày thanh thản về sau... VietBF@sưu tập |
All times are GMT. The time now is 20:38. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.