VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   T́nh thân (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2090492)

goodidea 09-18-2025 12:08

T́nh thân
 
1 Attachment(s)
T̀NH THÂN

Ai cũng có một mái nhà để trở về, một ṿng tay để nép vào khi giông băo ập đến, một tiếng gọi thân quen giữa muôn vàn âm thanh xa lạ ngoài kia. Gia đ́nh – nơi có đôi tai luôn lắng nghe, bờ vai để tựa vào mỗi lúc yếu ḷng, và một trái tim yêu thương ta vô điều kiện – cho dù thế giới có lạnh lùng đến mức nào.
Biết ơn thay, cho những ai c̣n được che chở bởi t́nh thân. Hạnh phúc biết bao, khi sau những mỏi mệt đời thường, ta vẫn có nơi để quay về, có người để thương yêu và được yêu thương.
Và bất hạnh thay... cho những ai lớn lên trong cô độc, không người thân, không mái ấm, không chốn trở về.
Hoàng là một người như thế. Mồ côi từ nhỏ, không thân thích, không gốc gác. Anh lớn lên với một “gia tài” duy nhất: cái tên và một nỗi cô đơn không đáy. Bề ngoài Hoàng là người đàn ông thành đạt, chững chạc, mạnh mẽ. Nhưng trong sâu thẳm, là một tâm hồn khát khao được yêu thương.
Từ hai bàn tay trắng, Hoàng đă tự ḿnh gây dựng sự nghiệp. Bản lĩnh, thông minh, lại điển trai, anh khiến không ít người ngưỡng mộ. Với phụ nữ, Hoàng là h́nh mẫu lư tưởng: lấy anh, không phải làm dâu, chẳng cần lo cảnh mẹ chồng nàng dâu, ngược lại gia đ́nh bên vợ c̣n có thêm một chàng rể tài giỏi như con ruột.
Các đối tác làm ăn cũng xem Hoàng là "mối" tốt – không chỉ v́ tài năng mà c̣n v́… "không vướng bận gia đ́nh bên nội".



Rồi Hoàng gặp Dung – con gái duy nhất của một gia đ́nh danh giá. Dung xinh đẹp, thông minh, có học thức và được nuôi dạy trong một gia đ́nh giàu có, nền nếp. Họ đến với nhau như một sự kết hợp hoàn hảo – đẹp đôi cả về t́nh cảm lẫn điều kiện xă hội.
Sau đám cưới linh đ́nh, Hoàng dọn về sống cùng gia đ́nh vợ – v́ Dung là con một, ba mẹ cô không muốn con gái sống xa. Ban đầu, mọi thứ đều rất ấm áp.
Gia đ́nh vợ yêu thương Hoàng thật ḷng. Những bữa cơm sum vầy, tiếng cười rộn ră, sự quan tâm ân cần từ ba mẹ vợ – tất cả khiến Hoàng cảm động đến nghẹn ngào. Có những tối Hoàng cùng ba vợ chơi cờ tướng ngoài hiên, mẹ vợ ngồi lặt rau chuẩn bị bữa cơm, Dung ngồi đọc sách dựa vào vai anh. Khung cảnh b́nh dị nhưng khiến trái tim từng cô độc của Hoàng như ấm lại sau mùa đông dài. Anh sống trong biết ơn, và cố gắng bù đắp bằng tất cả sự chân thành, chăm sóc vợ, phụng dưỡng ba mẹ vợ như chính ruột thịt của ḿnh.
Thế nhưng, hạnh phúc ấy không kéo dài măi măi.
Khi ba vợ lâm vào khủng hoảng tài chính v́ một thương vụ đầu tư thất bại, sóng gió bắt đầu kéo đến. Những cuộc điện thoại đ̣i nợ, ánh mắt lo âu, và cả những lời x́ xào bắt đầu xuất hiện trong ngôi nhà từng tràn ngập tiếng cười. Hoàng vẫn nhớ như in hôm ấy, trong bữa cơm, ba mẹ vợ ăn mà chẳng nói câu nào, tiếng muỗng chạm bát khô khốc. Mẹ vợ nh́n ra cửa sổ, Dung cắn môi không dám hỏi. Sự nặng nề len lỏi khắp căn nhà.
Không một chút đắn đo, Hoàng đứng ra gánh vác. Anh dùng toàn bộ số tiền tích cóp sau nhiều năm, thậm chí thế chấp tài sản cá nhân để giúp gia đ́nh vợ vượt qua cơn khủng hoảng. Với anh, đó không chỉ là trách nhiệm của một người chồng, mà c̣n là sự tri ân dành cho mái nhà từng dang rộng ṿng tay với một kẻ mồ côi như anh.
Lúc ấy, ai cũng cảm kích. Những cái nắm tay thật chặt, ánh mắt biết ơn, những lời cảm ơn rưng rưng – tất cả khiến Hoàng cảm thấy ḿnh thật sự thuộc về nơi này. Anh cứ nghĩ, cuối cùng ḿnh đă có một gia đ́nh thực sự. Anh c̣n nhớ mẹ vợ từng đặt tay lên vai anh, nói nhỏ “Con là ân nhân của gia đ́nh này”. Câu nói ấy từng làm Hoàng ấm ḷng suốt nhiều đêm.
Nhưng rồi, những điều nhỏ nhặt bắt đầu rạn nứt niềm tin ấy.
Dần dần, sự biết ơn ban đầu biến thành kỳ vọng, rồi thành mặc định. T́nh thương chuyển thành sự lệ thuộc, và sự hy sinh của Hoàng trở thành điều “dĩ nhiên” mà không cần được ghi nhận nữa.
Những lời nói vô t́nh bắt đầu len lỏi:
“May mà có Hoàng, chứ nhà ḿnh tiêu rồi...”
“Nó mồ côi, chắc mới thương gia đ́nh ḿnh như thế.”
“Dù ǵ cũng nên biết điều… ḿnh cho nó danh phận, cho nó một mái ấm c̣n ǵ…”
Mỗi lần nghe những câu nói đó, tim Hoàng như bị bóp nghẹt. Anh cười trừ, giả vờ không để tâm, nhưng đêm về lại không ngủ được. Trong bóng tối cô đơn, anh tự hỏi: “Ḿnh là ǵ trong ngôi nhà này? Một đứa con, một người thân... hay một chiếc ví biết đi?” Có đêm anh thức đến gần sáng, nh́n sang Dung đang ngủ, muốn hỏi nhưng lại thôi.
Ban đầu, Hoàng chọn cách im lặng. Anh tự trấn an rằng ai cũng có lúc vô t́nh, rằng chỉ cần ḿnh c̣n thương th́ mọi chuyện sẽ qua. Nhưng rồi, sự lạnh nhạt cứ thế lớn dần, âm thầm nhưng chắc chắn. Anh nhận ra ánh mắt của ba mẹ vợ dần thiếu đi sự ấm áp ngày đầu. Những bữa cơm vẫn đủ món, nhưng thiếu đi tiếng cười. Những câu nói trước kia từng là lời động viên, giờ lại trở thành áp lực. Ngay cả Dung cũng ít c̣n nắm tay anh khi đi bên nhau.
---
Một buổi chiều cuối tuần, trong căn pḥng khách sang trọng, ba mẹ Dung ngồi đối diện nhau, ánh mắt lo lắng không giấu nổi.
– Ông không thể cứ tiếp tục thế này được, – mẹ Dung nói, giọng vừa bực vừa sợ – nếu không thanh toán được nợ, họ sẽ siết hết tài sản. Có khi phải bán nhà để trả nợ!
– Bán nhà đi cho xong, – ba Dung thở dài – rồi làm lại từ đầu. Cứ giữ măi như thế này, cả nhà ḿnh khổ.
– Không được! – mẹ Dung vội chen lời – Dung là con gái duy nhất, nó không thể sống cảnh mất nhà, không có chỗ dựa. Nếu cần, ḿnh có thể nhờ Hoàng giúp đỡ. Nó lấy con gái ḿnh, là con rể ḿnh, phải có trách nhiệm với gia đ́nh.
Ba Dung gật đầu, ánh mắt trĩu nặng: “Phải nhờ thằng Hoàng. Nó có tiền, nó phải gánh vác.”
Trong lúc đó, Dung đứng ngoài cửa, vô t́nh nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện. Mặt cô lặng đi, ḷng chùng xuống một nỗi buồn khó tả. Cô nhớ lại những ngày đầu Hoàng vui vẻ phụ ba mẹ quét sân, lau bàn thờ, chuẩn bị Tết – người đàn ông ấy từng thật sự muốn làm một phần gia đ́nh ḿnh.
---
Sau bữa cơm yên ắng, Dung ngồi xuống đối diện Hoàng, ánh mắt đượm buồn và bực dọc.
– Anh lại gửi tiền cho ba mẹ em nữa rồi sao? – cô hỏi, giọng run run nhưng sắc lạnh.
Hoàng cúi đầu, nhẹ nhàng:
– Họ cần. Anh không thể làm ngơ được.
Dung nhíu mày, đôi mắt bỗng cứng lại:
– Nhưng đó là tiền của anh, không phải trách nhiệm của anh.
Không khí nặng nề tràn ngập gian pḥng. Hoàng cảm thấy ngực ḿnh như bị bóp nghẹt, từng lời của Dung như nhát dao cắm sâu:
– Là vợ chồng, của anh cũng là của em. Em từng nói gia đ́nh là của chung, em đă quên rồi sao?
Dung quay mặt đi, cắn môi, giọng khàn đặc:
– Em không muốn anh thành người bị lợi dụng. Anh là chồng em, không phải ngân hàng của cả gia đ́nh em.
Im lặng. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn bên tai như đếm ngược một sự tan vỡ.
Rồi một đêm, sau một cuộc căi vă nảy lửa, Dung gào lên trong nước mắt:
– Em yêu anh v́ anh không vướng bận gia đ́nh. C̣n bây giờ th́ sao? Anh là của ba mẹ em, không c̣n là của em nữa!
Hoàng nh́n cô, mắt mỏi mệt, giọng nghẹn ngào:
– Anh vẫn yêu em... Nhưng anh không thể làm khác được. Khi anh giúp họ, anh cũng đang giúp em – gia đ́nh em. Nhưng nếu điều đó khiến em đau, anh xin lỗi.
Dung bật khóc, những tiếng nức nở nghẹn ngào làm tim Hoàng thắt lại.
Cô nghẹn lời, rồi nói như trút hết nỗi ḷng:
– Cảm ơn anh đă thẳng thắn. Có lẽ... anh nên đi đi. Không phải v́ giận, mà v́ anh không c̣n là chính ḿnh ở đây nữa.
Hoàng im lặng, không phản ứng. Anh thu dọn đồ đạc một cách lặng lẽ, mang theo trái tim rạn vỡ rời khỏi căn biệt thự từng gọi là tổ ấm. Khi cánh cửa khép lại, anh nghe tiếng Dung nức nở trong pḥng, tiếng khóc như một lời tạm biệt không thành câu.
---
Anh trở về căn hộ cũ, nơi từng là chốn đi về duy nhất trước khi cưới vợ. Mọi thứ lạnh lẽo, trống rỗng. Nhưng chính trong đêm tối cô độc ấy, Hoàng bật khóc – không phải v́ tuyệt vọng, mà v́ anh đă hiểu ra:
Gia đ́nh không phải là nơi có điều kiện tốt nhất, mà là nơi yêu thương ta một cách vô điều kiện.
Anh quyết định kết thúc cuộc hôn nhân ấy – không oán trách, không hối hận.
Từ bỏ một cuộc sống đủ đầy vật chất, Hoàng trở lại với chính ḿnh – người từng gầy dựng từ hai bàn tay trắng, từng bước đi lên, dù không có ai bên cạnh.
Rồi vào một ngày mưa, Hoàng t́nh cờ thấy một cậu bé bán vé số co ro bên vệ đường. Trời lạnh, áo mưa rách, bàn tay bé nắm chặt xấp vé số ướt sũng. Đôi mắt bé ánh lên sự ngơ ngác, lạnh lẽo và... quen thuộc. Như thấy chính ḿnh của năm nào. Hoàng sững lại rất lâu, cơn mưa tạt vào mặt lạnh buốt nhưng ḷng anh như đang dậy sóng.
Hoàng không nỡ bước qua.
Anh đưa cậu bé về nhà, cho ăn, cho mặc, cho học. Không danh phận, không máu mủ ruột rà. Chỉ là một con người thấy một đứa trẻ cần t́nh thương – và quyết định trở thành người cha.
Hoàng đặt tên bé là An – v́ anh mong con có một cuộc đời b́nh an, đủ đầy t́nh yêu mà chính anh đă từng thiếu.
Có đêm Hoàng ngồi nh́n An ngủ, bàn tay nhỏ nắm chặt tay anh, và lần đầu tiên trong nhiều năm, Hoàng cảm thấy ḿnh không c̣n cô độc.
T́nh thân – cuối cùng Hoàng cũng đă t́m thấy. Không phải ở nơi sang trọng, không phải trong huyết thống, mà ở một trái tim biết yêu thương thật ḷng.
"Không phải ai sinh ra cũng có may mắn có một gia đ́nh. Nhưng ai cũng có thể tạo nên một gia đ́nh – bằng t́nh thương và sự bao dung.
T́nh thân không chỉ là huyết thống, mà là nơi ta yêu – và được yêu – bằng tất cả chân thành."

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 20:53.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.08716 seconds with 9 queries