![]() |
Bữa cơm thiếu vắng
1 Attachment(s)
Có một điều mà trước kia tôi không bao giờ để ư: một mâm cơm gia đ́nh có thể chứa đựng cả một bầu trời hạnh phúc. Nhưng rồi, khi mất đi một người quan trọng, tôi mới thấm thía hết sự trống trải khi ngồi trước bàn ăn. Mẹ tôi mất cách đây một năm. Từ ngày ấy, ngôi nhà vốn dĩ ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo lạ thường. Trước đây, cứ đến 6 giờ tối, mẹ lại gọi cả nhà: – Cơm xong rồi, mọi người rửa tay vào ăn! Âm thanh ấy quen thuộc đến mức nhiều khi tôi c̣n giả vờ không nghe, mải mê với chiếc điện thoại. Nhưng giờ th́… dẫu tôi có muốn nghe thêm một lần cũng chẳng c̣n được nữa. Bữa cơm của gia đ́nh tôi giờ chỉ c̣n lại ba người: bố, em gái và tôi. Chúng tôi vẫn cố gắng giữ nếp cũ, đúng giờ ngồi vào bàn. Món ăn bày ra vẫn là canh, rau, cá, thịt. Nhưng không khí trên bàn ăn đă khác. Bố tôi ít nói hơn, em gái cúi đầu lặng lẽ gắp cơm, c̣n tôi th́ cứ nh́n vào chiếc ghế trống nơi mẹ từng ngồi. Ghế vẫn đó, chẳng ai dám di chuyển, như một sự hiện diện vô h́nh của mẹ trong bữa cơm. Có hôm, bố cố t́nh làm món canh chua cá lóc – món tủ của mẹ. Ông loay hoay trong bếp cả tiếng, mồ hôi chảy ướt trán. Đặt bát canh lên bàn, ông bảo: – Ăn đi con, thử xem bố nấu có giống mẹ không. Tôi và em gái gật đầu, nhưng khi đưa muỗng canh lên miệng, cổ họng bỗng nghẹn lại. Vị th́ gần giống, nhưng thiếu một cái ǵ đó. Có lẽ không phải là thiếu gia vị, mà là thiếu bàn tay quen thuộc, thiếu sự ân cần của mẹ khi nấu. Tôi cố nuốt, cố gật đầu khen ngon để bố vui, nhưng nước mắt đă ứa ra từ lúc nào. Ngày mẹ c̣n sống, tôi thường nghĩ hạnh phúc phải là những điều to tát: thành công trong công việc, mua được nhà, có tiền đưa bố mẹ đi du lịch. Tôi đâu ngờ, hạnh phúc giản đơn chỉ là được nghe tiếng mẹ gọi cơm, được thấy cả nhà ngồi quây quần, được ăn món ăn mẹ nấu trong căn bếp thân quen. Sau khi mẹ mất, tôi mới nhận ra: bàn cơm gia đ́nh chính là nơi giữ lại sự gắn kết cuối cùng. Mỗi món ăn mẹ nấu đều chứa đựng t́nh yêu thương. Khi bữa cơm thiếu vắng mẹ, dẫu có đủ đầy thức ăn, nó vẫn trở nên nhạt nhẽo. Em gái tôi từng nói: – Anh à, từ ngày mẹ đi, em thấy chẳng c̣n hứng thú ăn uống nữa. Ăn chỉ để no, chứ không c̣n thấy ngon. Tôi im lặng. Bởi tôi hiểu, đó cũng là nỗi ḷng của ḿnh. Thỉnh thoảng, khi bữa cơm chỉ có ba người ngồi lặng lẽ, tôi nghe rơ cả tiếng th́a chạm vào bát, tiếng thở dài khe khẽ của bố. Tôi biết ông cũng nhớ mẹ, nhớ đến quay quắt, nhưng ông cố giấu đi để làm chỗ dựa cho chúng tôi. Có một buổi tối, bố đột nhiên hỏi: – Con có tin rằng hạnh phúc giản đơn nhất nằm ở bàn cơm gia đ́nh không? Tôi nghẹn ngào gật đầu. Bởi lúc ấy, tôi mới thật sự thấm thía. Hạnh phúc không phải là ăn món ngon ở nhà hàng, cũng chẳng phải đi du lịch sang trọng. Hạnh phúc chỉ đơn giản là cả nhà c̣n đủ đầy, cùng ngồi quanh một mâm cơm, dù chỉ là bát canh rau tập tàng. Giờ đây, mỗi bữa cơm đối với tôi vừa là hạnh phúc vừa là nỗi đau. Hạnh phúc v́ vẫn c̣n được ngồi với bố và em, nhưng đau đớn v́ luôn thấy chiếc ghế trống nơi mẹ từng ngồi. Có lẽ, ai đă từng trải qua cảm giác này mới hiểu: mâm cơm không chỉ là chỗ để ăn, mà c̣n là nơi neo giữ những kỷ niệm, t́nh cảm, và sự hiện diện của những người ta yêu thương. Tôi viết ra những ḍng này để nhắc ḿnh, và cũng để nhắc những ai c̣n đủ đầy gia đ́nh: hăy trân trọng từng bữa cơm. Đừng bỏ lỡ những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé, bởi một ngày nào đó, khi chiếc ghế trống xuất hiện, bạn sẽ ước ǵ được quay ngược thời gian chỉ để ngồi thêm một bữa cơm bên người ḿnh yêu thương. VietBF@sưu tập |
All times are GMT. The time now is 11:58. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.