![]() |
Bố vợ 85 tuổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qua đời đă khiến con rể sốc nặng
1 Attachment(s)
Bố vợ 85 tuổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qua đời th́ con rể sốc nặng khi luật sư t́m đến thông báo chuyện động trời… Khi ông Ḥa bước chân vào nhà con gái và con rể lần đầu tiên cách đây 20 năm, chẳng ai trong gia đ́nh nghĩ rằng ông sẽ sống ở đó lâu đến thế. Lúc ấy, ông vừa tṛn 65 tuổi, gầy g̣, tóc bạc, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm như người đă buông bỏ gần hết những vướng bận của trần thế. Sau khi vợ mất, ông không c̣n nơi nào để nương tựa ngoài cô con gái út – Hạnh – người duy nhất vẫn c̣n giữ liên lạc thường xuyên và dường như cũng là người con duy nhất c̣n yêu thương ông thật ḷng. Chồng Hạnh – anh Nam – vốn là người kín đáo, sống có trách nhiệm, nhưng cũng không dễ chịu ǵ với chuyện “nuôi bố vợ” dài hạn. Anh chưa từng nói thẳng điều ấy ra, nhưng qua những ánh mắt, tiếng thở dài sau mỗi bữa ăn, những lần lén tính toán chi tiêu sau lưng vợ, Hạnh đều hiểu. Dù vậy, cô luôn cố gắng giữ ǵn mái ấm, thuyết phục chồng bằng sự dịu dàng và một ḷng tin rằng, làm phúc th́ trời thương. Ông Ḥa không bao giờ đụng đến tiền bạc trong nhà. Không góp tiền ăn, không hỗ trợ chăm cháu, ông sống lặng lẽ trong căn pḥng nhỏ cuối nhà, quanh quẩn với vài chậu bonsai cũ kỹ và quyển sách cũ. Ban ngày, ông hay ra công viên gần nhà ngồi ngắm chim bay, lâu lâu mới tṛ chuyện vài câu với hàng xóm. Buổi tối, ông ăn cơm xong là về pḥng, chẳng mấy khi góp chuyện. Nam từng khó chịu v́ sự thờ ơ ấy. “Ông sống mà như không sống cùng gia đ́nh,” anh từng nói với vợ. “Ăn không, ở không, chẳng giúp được ǵ, cũng chẳng buồn hỏi han ai.” Nhưng Hạnh vẫn nhẹ nhàng: “Ông già rồi, em chỉ mong ông sống yên ổn những năm tháng cuối đời Có lúc Nam muốn nói chuyện thẳng thắn với ông Ḥa, nhưng rồi lại thôi. Không phải v́ thương, mà v́ thấy vô nghĩa. Ông cụ như người đă sống xong đời, chẳng điều ǵ lay động được. Vậy là anh cắn răng, sống cùng “một người xa lạ trong nhà” suốt 20 năm. Thế rồi, một ngày đầu mùa hạ, ông Ḥa trút hơi thở cuối cùng sau một cơn đột quỵ. Không kèn trống, không di chúc, không để lại lời nhắn. Căn pḥng nhỏ ông ở chỉ c̣n lại vài cuốn sách, một bàn thờ vợ ông, và chiếc rương gỗ cũ kỹ khóa kín. Tang lễ diễn ra giản dị. Nam và Hạnh lo liệu tất cả như một nghĩa vụ sau cùng. Sau khi an táng xong, Nam thấy nhẹ ḷng – không phải v́ thoát khỏi gánh nặng, mà v́ cuối cùng, một mối quan hệ chẳng thể gọi tên đă kết thúc. Nhưng chưa đầy một tuần sau đó, một người đàn ông mặc vest lịch thiệp xuất hiện trước cửa nhà họ với một phong b́ dày. Anh ta là luật sư riêng của ông Ḥa. “Xin lỗi đă làm phiền anh chị, nhưng tôi được ông Ḥa ủy quyền gửi đến một số giấy tờ, và một điều mà ông muốn hai người biết sau khi qua đời,” người luật sư nói. Nam và Hạnh nh́n nhau, không khỏi ngạc nhiên. Cả hai chưa từng nghe ông Ḥa nhắc đến bất kỳ tài sản hay kế hoạch ǵ. Trong đầu Nam, ông chỉ là một ông già giàu ḷng tự ái, nghèo kiết xác, sống nhờ vả con cháu. Ông ấy để lại ǵ chứ?” Nam buột miệng, có phần mỉa mai.” Luật sư không nói, chỉ mở chiếc cặp da, lấy ra một tập hồ sơ. Và khi những ḍng chữ đầu tiên hiện ra trước mắt, Nam thấy tim ḿnh như ngừng đập… Nam không thể tin vào mắt ḿnh khi đọc ḍng tiêu đề trên tập tài liệu: “Di chúc hợp pháp của ông Trần Văn Ḥa – người để lại tài sản.” Trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai vợ chồng, người luật sư mở lời:Nam sững sờ. Anh luôn nghĩ ông Ḥa không có nổi một đồng trong người, suốt đời sống phụ thuộc. Ngay cả đôi dép ông đi cũng là đồ cũ Nam mua tạm ở chợ. Vậy ông ấy lấy đâu ra tài sản? Luật sư đưa ra các giấy tờ chứng minh: một căn nhà cho thuê ở tỉnh lẻ, sổ tiết kiệm trị giá gần 3 tỷ đồng, một tài khoản cổ phiếu trị giá khoảng 2.5 tỷ đồng, tất cả đều đứng tên ông Ḥa. Ngoài ra, c̣n có một khoản vàng được ông gửi trong két sắt ngân hàng – hơn 40 cây vàng. Tổng tài sản gần 10 tỷ đồng. Nam gần như không thở được. Luật sư nói tiếp: “Trong di chúc, ông Ḥa để lại toàn bộ tài sản cho vợ chồng anh chị. Không chia cho ai khác.” Hạnh xúc động rơi nước mắt, c̣n Nam như bị xô vào khoảng trống. Bao nhiêu năm qua, anh nh́n ông Ḥa bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, cho rằng ông là gánh nặng, là người già sống mà không biết điều. Nhưng hóa ra, ông cụ đă có sự lựa chọn của riêng ḿnh – lựa chọn sống lặng lẽ, âm thầm quan sát. Trong di chúc, ông viết tay một đoạn như sau: “Tôi biết con rể tôi không thương tôi. Tôi cũng không trách. Tôi sống để quan sát, và để học cách buông bỏ. Tôi đă chọn ở lại ngôi nhà này, không phải v́ không có nơi khác để đi, mà v́ tôi tin Hạnh. Con gái tôi là người có ḷng hiếu thảo. Tôi không tiêu xài số tiền tôi dành dụm, v́ tôi thấy niềm vui lớn nhất tuổi già là sự yên ổn. Căn nhà đó tôi mua từ thời c̣n làm giám đốc hợp tác xă, tiền tiết kiệm gửi từ hồi c̣n có lăi suất cao. Tôi chưa từng nói ra, v́ tôi muốn nh́n xem, trong cảnh thiếu thốn, ai c̣n coi tôi là người thân. Hôm nay tôi ra đi, chẳng c̣n ǵ để giữ. Mong vợ chồng con hăy dùng số tiền này lo cho con cháu, sống b́nh an, và đừng bao giờ đánh giá ai chỉ qua vẻ bề ngoài.” Nam cầm lá thư run rẩy. Một cảm giác xấu hổ trào lên. Anh từng phàn nàn, từng dằn vặt vợ v́ một người cha già sống “ăn nhờ ở đậu”, mà không hề biết rằng, ông Ḥa sống tiết kiệm không phải v́ nghèo – mà v́ ông chọn sống như vậy. Suốt hai mươi năm, ông không đụng đến tiền, không chen vào việc gia đ́nh, không oán thán. Ông sống như chiếc bóng – nhưng là chiếc bóng luôn lặng lẽ bao bọc ngôi nhà này. Không để lại phiền muộn, chỉ để lại những ǵ quư nhất – sự thấu hiểu và tha thứ. Sau hôm đó, Nam thay đổi. Anh dọn lại căn pḥng của ông Ḥa, giữ nguyên bàn thờ cũ, và đặt di ảnh ông ở vị trí trang trọng nhất. Anh đưa con trai đến ngồi trước ảnh ông ngoại và kể về “một người ông vĩ đại – người đă sống âm thầm, nhưng để lại cả một trời nhân nghĩa.” Đọc trên mạng không rơ tên Tác giả Hạnh sau đó dùng số tiền ông để lại lập một quỹ học bổng nhỏ mang tên ông Ḥa cho trẻ em nghèo tại quê hương ông – ngôi làng mà ngày xưa ông đă rời bỏ để t́m kế sinh nhai. Và kể từ đó, mỗi năm, vào ngày giỗ ông, Nam luôn đứng ra lo mọi thứ chu toàn – không v́ nghĩa vụ, mà v́ ḷng biết ơn một người cha già đă dạy anh bài học lớn nhất cuộc đời: “Có những giá trị không đo bằng tiền, mà bằng cách một người âm thầm sống tử tế đến phút cuối cùng.” VietBF@sưu tập |
All times are GMT. The time now is 16:30. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.