VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   LẶNG LẼ CON Đ̉ (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=2088452)

troopy 09-12-2025 10:26

LẶNG LẼ CON Đ̉
 
1 Attachment(s)

O Thu – người đàn bà gầy g̣ sống bên ḍng Thạch Hăn – cả đời chưa từng màng đến tiếng tăm. Nhưng những ai đă đi qua chiến tranh ở Quảng Trị, mỗi khi nhắc tới bến sông xưa, đều rưng rưng gọi tên: “Thu – con đ̣ năm ấy.”
Thu từng là một thiếu nữ đẹp. Vẻ đẹp của con gái miền Trung – không son phấn, không lụa là, chỉ có nước da rám nắng, mái tóc dài buộc vội, đôi mắt đen sâu thẳm như đáy sông mùa cạn. Ở cô toát ra vẻ mặn ṃi, duyên khéo, nồng nàn mà không phô trương – như chính mảnh đất khô cằn, sỏi đá này.
Mười tám tuổi, khi nhiều cô gái c̣n mơ áo dài, phấn trắng, th́ Thu đă làm lễ hỏi với Minh – chàng trai hiền lành trong làng. Nhưng chưa kịp động pḥng, Minh đă khoác ba lô ra trận.
“Anh đi, em nhớ giữ ḿnh.” – Minh nắm tay cô lần cuối.
“Em c̣n phải giữ cả con đ̣ này.” – Thu mỉm cười, ánh mắt ánh lên một tia sáng xa xăm, như đă thấy trước những tháng ngày dài không chồng mà vẫn có con.
Từ hôm ấy, Thu một ḿnh chèo đ̣, chở bộ đội vượt sông Thạch Hăn…
---
Con sông ấy – ngày trước trong veo, cá bơi tung tăng – giờ hóa thành vết rạch máu chia đôi đất nước. Một bên là quân giải phóng, một bên là lính VNCH. Cả hai bên ngày đêm ŕnh rập, ngắm bắn nhau. Những đêm trăng máu, pháo sáng xé toạc bầu trời, Thu vẫn chèo. Con đ̣ mảnh mai chao lắc giữa bom rơi đạn nổ, giữa xác người trôi lềnh bềnh, khói thuốc súng cay nồng và mùi tử khí nặng như ch́ bám lên mái chèo, dính vào tóc, vào da, ám tận vào tim gan.
Không ai nghĩ một cô gái trẻ có thể tồn tại lâu giữa chiến trường khốc liệt như thế. Nhưng Thu vẫn sống. Không chỉ sống, mà c̣n đẹp đến nghẹn ngào. Mỗi lần mái tóc cô bay trong gió, cả hai chiến tuyến đều lặng đi, như thể ngọn gió ấy mang theo một chút hồn người, mềm mại, thật thà – trong một thời đại chỉ quen với súng đạn và máu xương.
---
Một chiều, nắng xiên xuống ḍng sông đỏ đục, Phi Hùng – đồn trưởng phía bên kia – đứng trên vọng gác, đưa ống nḥm nh́n sang. Anh thấy cô: dáng ngồi thẳng, mái tóc dài, gương mặt nghiêng trong gió chiều.
“Không được bắn!” – Hùng bất chợt hạ lệnh.
“Sao vậy, đại úy?” – lính ngạc nhiên.
“Cô ấy không phải mục tiêu. Cô ấy là… một bức tranh giữa chiến trường.”
Từ hôm ấy, Hùng dơi theo con đ̣ nhiều hơn. Anh không biết tên người con gái, chỉ biết rằng mỗi lần cô xuất hiện là vọng gác bỗng im lặng.
Họ gặp nhau lần đầu trong một buổi chiều mưa rào. Phi Hùng cho bắn pháo hiệu giả sang bờ bắc, rồi một ḿnh chèo thuyền ra giữa sông. Thu định tránh, nhưng ánh mắt người sĩ quan kia khiến cô khựng lại.
“Cô không sợ tôi sao?” – Hùng hỏi.
“Chiến tranh mới đáng sợ, không phải anh.” – Thu đáp.
Câu trả lời ấy khiến Hùng lặng người. Rồi họ c̣n gặp lại đôi lần nữa – ban đầu, Thu chủ động để ḍ tin. Nhưng càng về sau, chính cô cũng không c̣n biết ḿnh đang diễn một vai, hay đang sống thật với ḷng ḿnh.
Một đêm mùa khô, mưa bụi rơi lất phất, Thu lén vượt sông t́m gặp Hùng. Lần đầu tiên, họ đến với nhau không v́ nhiệm vụ ǵ, không v́ ḍ xét hay trao đổi tin tức – chỉ là hai con người cô độc, lạc lơng giữa gió cát, t́m nhau như loài cỏ dại khát chút ẩm ướt nơi hoang mạc.
“Anh biết không,” – Thu khẽ nói – “tôi từng nghĩ ḿnh sẽ chết giữa ḍng sông này.”
“Tôi cũng từng mong được chết sớm… để khỏi phải nh́n thêm điều ǵ mục ruỗng nữa.” – Hùng nh́n lên bầu trời đêm, nơi pháo sáng chốc chốc lại xé ngang.
“Anh đă từng yêu chưa?”
“Có. Nhưng tất cả đều ở lại Sài G̣n, ở lại quá khứ, từ ngày tôi khoác quân phục.”
“Tôi cũng từng có người thương. Giờ không rơ sống chết thế nào.”
Họ lặng đi. Rồi – trong cái im lặng kéo dài ấy – một cái chạm khẽ, một cái ôm run rẩy. Gió thổi qua đồi cát, cuốn họ ngă xuống. Hơi thở nóng hổi t́m nhau trong mưa bụi se lạnh. Da thịt khao khát nhau, như hai kẻ khát nước bỗng t́m thấy mạch nước ngầm giữa sa mạc.
“Em không c̣n là của riêng ai nữa…” – Thu th́ thầm – “Em chỉ là một con người. Và đêm nay, em cần được sống.”
---
Những ngày sau, mái chèo trở nên nặng hơn. Không phải v́ ḍng nước xiết, mà v́ ḷng Thu chênh vênh. Đêm đêm, dưới ngọn đèn dầu leo lét, nghe tiếng đại bác vọng từ Thành Cổ, Thu tự hỏi: “Ḿnh có tội không? Có phản bội ai không?” Rồi lại lắc đầu. Trong chiến tranh, chữ “tội” mỏng manh quá.
Rồi một sáng, Phi Hùng biến mất. Người ta nói anh đă rút về Sài G̣n. Lâu sau, một người lính cũ kể lại: “Gia đ́nh anh ấy chạy chọt, gửi gắm, một cuộc gọi, một phong b́, vài chữ kư. Thế là đi.”
Thu ngồi bên bến sông, ôm mái chèo cũ. Không khóc. Không phải v́ không đau, mà v́ nỗi đau quá lớn để hóa thành nước mắt. Người đàn ông từng là kẻ địch, rồi thành t́nh yêu, để lại trong cô một sinh linh bé bỏng – giờ biến mất như chưa từng hiện hữu.
Tin Thu mang thai lan nhanh. Ban chỉ huy cho triệu tập kiểm điểm. Có người đập bàn, có kẻ quát mắng, có người lắc đầu thương hại.
“Chồng đi chiến dịch chưa rơ sống chết, c̣n cô ở nhà… ăn nằm với giặc! Cô c̣n xứng đáng là người Cộng sản không?”
“Cô có biết ḿnh đang mang thai với ai không? Một tên đồn trưởng ngụy quân!”
Thu đứng dậy, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
“Tôi biết. Nhưng tôi không chối bỏ.”
“Cô vẫn muốn giữ đứa trẻ đó?”
“Phải.”
“V́ sao?”
“V́ nó vô tội. V́ trong khoảnh khắc tận cùng, tôi đă yêu. Dẫu chỉ một đêm, nhưng tôi đă sống như một người đàn bà thật sự – chứ không phải cái bóng gầy chèo đ̣ giữa xác người.”
“Cô phản bội chồng!”
“Không. Tôi không phản bội anh ấy. Tôi chỉ không phản bội sự sống.”
Từ hôm ấy, Thu không c̣n được đưa đ̣ nữa. Người làng x́ xào, lũ trẻ trêu chọc. Đêm đến, ôm bụng bầu ngồi trước hiên, nghe gió rít qua mái tranh rách, nước mắt cô đă khô cạn.
Rồi ngày sinh nở đến. Một ḿnh. Chỉ có bà mụ làng đến đỡ.
Đứa bé trai đỏ hỏn, khỏe mạnh, cất tiếng khóc giữa tiếng mưa gơ mái.
“Đặt tên nó là ǵ?” – bà mụ hỏi.
“Ḥa B́nh.” – Thu đáp – “V́ nó ra đời giữa chiến tranh, nhưng tôi không muốn nó lớn lên cùng hận thù.”
---
Tháng Ba năm bảy lăm. Sau ba năm kể từ ngày Thành Cổ đẫm máu, Quảng Trị giải phóng. Đất nước liền một dải.
Một chiều, giữa tiếng loa vang t́m người thất lạc, có người đàn ông chống nạng trở về xóm. Gầy g̣, mất một cánh tay, ánh mắt dịu dàng nhưng khắc sâu vết nứt. Đó là Minh – chồng của Thu.
Khoảnh khắc Thu nh́n thấy Minh chống nạng bước vào sân, tim thắt lại. Người đàn ông ấy – mối t́nh đầu, người chồng trên giấy cưới chưa kịp động pḥng – giờ trở về như bóng ma của quá khứ.
Cô muốn chạy đến, ̣a khóc. Nhưng đôi chân nặng như ch́.
“Anh… đă về.” – Cô khẽ nói.
“Ừ. Anh c̣n sống.” – Minh đáp. Rồi nh́n xuống đứa bé đang chơi trong hiên. – “Nó… là con em?”
Thu gật đầu.
“Không phải con anh. Nhưng là giọt máu của một đêm có thật. Giữa chiến tranh và nước mắt.”
Minh im lặng. Rồi bàn tay run run, anh cúi xuống.
“Nó tên ǵ?”
“Ḥa B́nh.”
Anh ngẩng lên. Nh́n Thu. Nh́n đứa trẻ đang mỉm cười. Rồi anh bước tới, quỳ xuống, ôm cả hai vào ḷng.
“Nếu em c̣n gọi anh là chồng… th́ thằng bé là con anh.”
Thu bật khóc – lần đầu tiên sau nhiều năm khô lệ.
---
Ḥa B́nh lớn lên thông minh, chăm học, ngoan ngoăn. Nó hiểu thân phận ḿnh từ rất sớm, nhưng không mặc cảm. Minh yêu nó như con ruột, dạy dỗ từng li từng tí.
Nó học giỏi, thi đỗ đại học, rồi trở thành kỹ sư cầu đường. Những cây cầu nó thiết kế nối liền miền Trung với miền Bắc, nối bờ này sang bờ kia – như một cách lặng lẽ trả món nợ mà mẹ nó từng mang bên ḍng Thạch Hăn.
---
Gần ba mươi năm sau, một đêm mưa dầm, có tiếng gơ cửa. Thu mở ra, thấy một người đàn ông tóc bạc, tay run run cầm chiếc dù.
“Thu…” – giọng ông nghẹn lại – “Anh về rồi.”
Đó là Phi Hùng – ngày nào là đồn trưởng phía bên kia, nay trở thành một Việt kiều trở về, mang trong tim nhiều vết sẹo.
“Anh trở về làm ǵ?” – Thu hỏi.
“Để xin lỗi. Để nh́n thấy con… nếu có thể.”
“Anh không cần xin lỗi. Kẻ phải xin lỗi chính là chiến tranh.”
“Anh chưa bao giờ quên em. Ở xứ người, đêm đêm anh vẫn nhớ về Quảng Trị, nhớ đêm cuối cùng ḿnh c̣n được làm người, chứ không phải lính.”
“C̣n tôi…” – Thu nh́n ra màn mưa – “tôi đă tha thứ cho anh, từ cái đêm đặt tên con là Ḥa B́nh.”
Sáng hôm sau, Ḥa B́nh trở về thăm. Thấy người đàn ông lạ trong nhà, cậu lễ phép cúi chào.
“Cháu tên là… Ḥa B́nh ư?” – Phi Hùng nghẹn giọng.
“Dạ. Mẹ cháu bảo, cháu là nhịp cầu mẹ gầy dựng sau chiến tranh.”
Phi Hùng quay mặt đi, nước mắt rơi xuống mái hiên cũ.
---
Ngoài kia, sông Thạch Hăn vẫn cuộn ḍng. Bến đ̣ xưa rêu phong, mái chèo năm nào đă mục nát. Nhưng trong kư ức những người từng sống, từng yêu, từng đau đớn, con đ̣ ấy vẫn lặng lẽ đưa người qua chiến tranh.
Thu đứng bên bến, dáng người nghiêng trong gió, như pho tượng đồng hóa đá. Không ai c̣n gọi tên bà. Người ta chỉ th́ thầm:
“Người đàn bà ấy – đă yêu hai người ở hai chiến tuyến, đă sinh một đứa con tên Ḥa B́nh, và cả một đời lặng lẽ đưa đ̣ cho quá khứ lẫn tương lai.”

VietBF@sưu tập


All times are GMT. The time now is 18:05.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.10523 seconds with 9 queries