![]() |
Cô Gà Mái Và Bài Học Từ Cơn Bão
1 Attachment(s)
Ngày xửa ngày xưa, ở một miền đất xa xôi có một cô gà mái. Suốt cả đời, ước mơ lớn nhất của cô là có được những đứa con bé bỏng. Với tình yêu vô hạn, cô kiên nhẫn ấp trứng, bảo vệ chúng khỏi gió lạnh và thú dữ, tin rằng nếu mình dốc trọn trái tim thì hạnh phúc sẽ mỉm cười đáp lại. Thế nhưng, một ngày kia, cơn bão kéo đến. Trời đổ mưa xối xả, sấm chớp rền vang, gió quật ngã cây cối. Khi bão tan, gà mái vội chạy về tổ, tim đập thình thịch vì lo lắng. Nhưng trước mắt cô chỉ còn là những vỏ trứng vỡ vụn. Giấc mơ bao năm bỗng chốc tan thành mây khói. Cô gà mái sụp xuống bên đống vỡ nát ấy, òa khóc, không tin nổi tất cả tình yêu và hy sinh của mình lại biến mất trong một khoảnh khắc. Đúng lúc đó, một con rùa già đi ngang. Thấy gà mái khóc, rùa dừng lại, dịu dàng hỏi: — Tại sao con khóc? — Tôi đã dồn hết tình thương, hết sức lực… Vậy mà số phận lại cướp sạch. Chẳng lẽ tôi không xứng đáng có chút niềm vui sao? — gà mái nức nở. Rùa già thở dài: — Con nghĩ đời bất công ư? Nhưng có lẽ nó chỉ đang vận hành theo quy luật. Mặt trời mọc rồi lặn, cây cối lớn rồi tàn, bão thì cuốn đi những gì yếu ớt hơn nó. Chúng ta đâu thể ngăn gió thổi, cũng chẳng thể giữ lá trên cành khi thu sang. Vậy sao con lại tự trách mình vì điều vốn chẳng thể nào thay đổi? Gà mái nhìn về tổ trứng tan hoang: — Nhưng rồi tôi phải sống sao đây? Khi cả ước mơ đã không còn? Rùa già mỉm cười hiền từ: — Hãy sống tiếp. Nếu cơn bão cuốn đi hy vọng cũ, con có thể tạo nên hy vọng mới. Nếu ước mơ cũ vỡ tan, con vẫn có quyền mơ ước lại. Khôn ngoan không phải là chống lại điều không thể, mà là chấp nhận và bước tiếp. Gà mái im lặng. Nước mắt còn chảy trên lông vũ, nhưng trong lòng đã sáng lên một điều gì đó. Cô hiểu rằng không thể lấy lại những gì đã mất, nhưng cô có thể chọn đứng dậy, tiếp tục hy vọng. Từ đó, gà mái không còn khóc cho những điều không thể đổi thay. Cô học cách không sợ giông bão nữa, mà ngẩng đầu nhìn lên trời, tin chắc rằng sau mỗi trận mưa, mặt trời rồi cũng sẽ trở lại. Cuộc sống có những nỗi đau ta không thể tránh. Ta có thể khóc, có thể giận, có thể tự trách… nhưng chẳng gì thay được quá khứ. Thứ duy nhất trong tay ta, chính là chấp nhận, học hỏi, và tiếp tục bước về phía trước. VietBF@sưu tập |
All times are GMT. The time now is 13:31. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.