VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Cô gái bán vé số đi vào khách sạn 6 sao bị tất cả nhân viên khinh khỉnh rồi đuổi ra ngoài, vài phút sau cả ban quản lư phải quỳ gối khi biết... (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=2039472)

PinaColada 04-25-2025 03:01

Cô gái bán vé số đi vào khách sạn 6 sao bị tất cả nhân viên khinh khỉnh rồi đuổi ra ngoài, vài phút sau cả ban quản lư phải quỳ gối khi biết...
 
1 Attachment(s)
Trời Sài G̣n vừa tạnh cơn mưa chiều. Những vệt nắng muộn yếu ớt rơi xuống mặt đường loang loáng nước, chiếu qua những tán cây xà cừ trên đường Nguyễn Huệ. Ở một góc nhỏ, một cô gái chừng ngoài hai mươi, áo bà ba cũ sẫm màu, đôi dép tổ ong đă sờn, tay ôm xấp vé số dày cộp, đang bước chậm chạp dọc vỉa hè.

Cô tên là Hạnh, người miền Tây. Mỗi ngày, Hạnh đi bộ mấy cây số từ khu trọ nhỏ ở quận 4 sang quận 1 để bán vé số. Cô không than nghèo kể khổ, chỉ lặng lẽ bước đi, nụ cười luôn thường trực trên môi dù gương mặt rám nắng mệt mỏi.

Chiều nay, Hạnh có một việc quan trọng cần làm. Cô phải t́m một người. Và người đó, theo lời kể từ một người quen, đang ở trong khách sạn Lam Kinh, một trong những khách sạn 6 sao nổi tiếng nhất thành phố.

Hạnh nh́n ṭa nhà chọc trời lấp lánh ánh kính, cảm thấy ḷng chùn xuống. “Không biết họ có cho ḿnh vào không?” – cô lẩm bẩm, siết chặt xấp vé số như thể lấy thêm can đảm.

Cô bước qua cánh cửa kính dày, không gian lạnh lẽo của điều ḥa phả vào mặt khiến cô khẽ rùng ḿnh. Trước mắt cô là sảnh tiếp tân lộng lẫy, sàn đá cẩm thạch bóng loáng, đèn chùm pha lê cao cả chục mét.

Một nhân viên bảo vệ lập tức bước tới, ánh mắt lạnh tanh lướt qua bộ quần áo sờn cũ của cô.

– “Chị vào đây làm ǵ? Ở đây không bán vé số!”

– “Dạ không, em t́m một người. Em được báo là ông Lư – ông ấy ở pḥng Tổng thống…”

Trước khi cô kịp nói hết câu, một nữ lễ tân đă chen ngang:

– “Cô ơi, đây là khách sạn cao cấp. Mời cô ra ngoài, ở đây không tiếp khách văng lai ăn mặc như vậy.”

Một vài vị khách đi ngang liếc nh́n cô với ánh mắt thương hại pha chút khó chịu. Hạnh đỏ mặt, định quay đi th́ một quản lư trẻ mặc vest đen tiến tới.

– “Có chuyện ǵ ồn ào vậy?”

– “Dạ, cô này… vào mà không đặt trước, lại hỏi pḥng VIP.”

Anh quản lư nh́n Hạnh từ đầu đến chân, rồi chau mày:

– “Chúng tôi không cho người bán hàng rong vào khách sạn. Nếu cô c̣n đứng đây, buộc ḷng tôi phải gọi bảo vệ.”

Đôi mắt Hạnh đỏ lên. Không phải v́ bị đuổi, mà v́ nỗi đau tủi nhục cũ lại ùa về – cái cảm giác nghèo hèn, bị người ta coi rẻ.

Cô thở dài, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp bạc ánh kim, đưa cho người quản lư.

– “Anh gọi giùm tôi số này. Nói với ông ấy là… ‘Con gái út của ông về rồi.’”

Người quản lư nhíu mày, nhưng v́ vẻ nghiêm túc lạ thường trong giọng nói của Hạnh, anh đành nhận lấy.

Chưa đầy 3 phút sau…

Cả đại sảnh như nín thở.

Từ thang máy VIP tầng trên cùng, một đoàn người mặc vest đen chạy xuống. Đi đầu là ông Lư, gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên truyền h́nh với tư cách tập đoàn bất động sản Lư Gia – ông trùm địa ốc khét tiếng cả nước.

Ông gần 60 tuổi, dáng người uy nghi, nhưng khi nh́n thấy Hạnh, ông chững lại, đôi mắt già nua rơm rớm.

– “Hạnh… Hạnh con ơi…”

Trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ nhân viên và khách trong sảnh, ông Lư lao đến ôm chầm lấy cô gái nghèo với xấp vé số.

– “Ba xin lỗi… ba sai rồi… Ba có lỗi với mẹ con nhiều quá…”

Toàn thân Hạnh run lên. Cô không biết nên khóc hay nên cười.

Mười tám năm trước, mẹ cô – một cô thôn nữ miền Tây hiền lành – từng yêu ông Lư say đắm, nhưng ông bỏ rơi mẹ con cô sau khi quay về thành phố cưới vợ v́ sự nghiệp. Hạnh lớn lên trong nghèo khó, chưa từng một lần nh́n thấy mặt cha, chỉ biết mẹ lúc nào cũng giữ tấm ảnh cũ chụp chung với một người đàn ông lạ mà bà luôn gọi là “cha con”.

Trước khi mất, mẹ cô mới kể hết sự thật. Và Hạnh đă mang theo tấm danh thiếp bạc ấy – tấm thẻ duy nhất c̣n sót lại, lời nhắn của ông Lư gửi mẹ cô năm xưa:

“Nếu em cần ǵ, hăy đến t́m anh.”

Hôm nay, cô đến không phải để đ̣i lại quyền lợi, mà là muốn biết liệu trong ḷng ông, cô có tồn tại chút t́nh cha con nào không.

Và giây phút này, Hạnh đă có câu trả lời.

Những ngày sau đó, cả khách sạn xôn xao về “cô gái bán vé số là con ruột của chủ tịch tập đoàn Lư Gia”.

Các nhân viên từng xúc phạm cô hôm ấy đều bị kỷ luật, riêng anh quản lư trẻ – người sau cùng đă chịu gọi điện giúp cô – được giữ lại và điều chuyển sang bộ phận đối ngoại.

C̣n Hạnh, dù được cha đón về biệt thự sang trọng, vẫn giữ nếp sống giản dị. Cô từ chối các tài khoản ngân hàng và xe hơi, chỉ xin cha một điều:

– “Cho con mở một quỹ học bổng, lấy tên mẹ. Con muốn những đứa trẻ nghèo khác không phải đi bán vé số như con nữa.”

Ông Lư gật đầu, nước mắt rơi lần nữa.

– “Con giống mẹ… rất giống…”

Và từ đó, giữa Sài G̣n hoa lệ, người ta kể măi về câu chuyện của cô gái bán vé số – người bước ra từ nghèo khó, nhưng mang trong ḿnh một khí chất khiến cả thành phố phải cúi đầu.

VietBF@ sưu tập


All times are GMT. The time now is 21:38.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.04442 seconds with 8 queries