VietBF

VietBF (https://vietbf.com/forum/index.php)
-   2005-2023 Vietnam News (https://vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=283)
-   -   Sài G̣n tan hoang sau đại dịch (https://vietbf.com/forum/showthread.php?t=1536825)

trungthuc 11-05-2021 17:21

Sài G̣n tan hoang sau đại dịch
 
1 Attachment(s)

Nhận cơm từ thiện, rau củ 0 đồng ... như một giải pháp cấp thời, chưa biết bao giờ chấm dứt với một số không nhỏ người Sài G̣n hiện tại. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

Đến giờ phút này, Sài G̣n vẫn chưa hồi tỉnh, cảm giác chung của thành phố lúc này là mọi thứ lơ mơ, bất an và phiêu diêu… Rất khó để một thành phố có thể hồi tỉnh, hoàn hồn sau một cơn đại dịch khủng khiếp kéo qua. Hiện tại, người chết v́ dịch vẫn c̣n, ca nhiễm vẫn c̣n và đời sống vừa sống vừa tránh dịch như một điệu sống mới mà ở đó, người ta luôn chuẩn bị cho bản thân một cái ǵ đó tựa hồ cái chết… Nhưng, chuyện đâu chỉ là vậy, xăng tăng giá, gas tăng giá, và các mặt hàng khác tăng giá tỉ lệ cũng là một trong các nỗi trần ai của người Sài G̣n.

Lơ mơ, khó tả…

Một nhà thơ gốc Quảng Nam, hiện sống tại B́nh Thạnh, Sài G̣n, chia sẻ cảm giác của anh sau nhiều tháng giăn cách, giới nghiêm, phong tỏa, "H́nh như vẫn chưa bước trở lại được cơi người, mọi thứ vẫn c̣n nửa người, nửa ma, hay cũng có thể là nửa người, nửa động vật. Khó nói quá, khó thở quá!"

Có ǵ bán đó, mặc dù ngồi cả ngày chẳng ai hỏi mua. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"Việc ăn uống, hàng quán bây giờ như thế nào vậy anh?"

"Th́ vẫn được mở cửa rồi, được ngồi ăn, uống rồi. B́nh thường mới mà, người ta phải chấp nhận sống chung với nó thôi, giờ biết làm sao đây. Chích vaccine th́ cũng nhiều rồi, nhưng mấy ai dám tin rằng chích vaccine đủ hai mũi th́ lỡ nhiễm dịch không bị chết, có thể chống được?! Cho đến lúc này, rơ ràng chúng ta đă thua nó, mọi giải pháp chỉ có tính đắp vá, chắp nối cho khỏi bùng vỡ, được tới đâu hay tới đó thôi!"

Đưa tang thời b́nh thường mới. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"T́nh h́nh giá xăng tăng, vậy vật giá khác có leo thang không anh?"

"Giá xăng tăng, các loại vật giá khác đều tăng, những tưởng câu hỏi này nên hỏi chị em phụ nữ, bà nội trợ, nhưng kỳ thực, đàn ông bọn ḿnh mới đau đầu hơn. V́ suy cho cùng, ḿnh phải cán đáng lo chuyện kinh tế gia đ́nh, mà nhà thơ th́ ông biết rồi, đâu phải ai cũng may mắn vừa làm thơ vừa viết lách báo chí. Số đông anh em phải chạy vạy từng bữa ăn, ḿnh trụ được đất Sài G̣n cho đến giờ này, có cái chung cư mà ở là quư lắm rồi. Giờ sau một trận đại dịch, thất nghiệp, đủ thứ chuyện, khó lắm ông ơi. Nhất là tự dưng giá xăng tăng. Mà thời đại bây giờ, xăng tăng th́ gas tăng, rồi tiền điện cũng sẽ tăng, mọi thứ nhảy vùn vụt, chết. Dân lao động nghèo chỉ có từ chết tới bị thương thôi!"

Đường phố chẳng mấy người đi. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"Thực phẩm th́ sao anh?"

"Mọi thứ về mặt lư thuyết th́ không tăng, chưa tăng, nhưng thực tế có tăng, ít nhất th́ tăng 10%, có nhiều thứ tăng gần 50%. V́ nguồn hàng đều khan hiếm, sau một quá tŕnh dài phong tỏa, giăn cách, có ai sản xuất được ǵ đâu. Nên mọi thứ cứ lơ mơ như ngái ngủ vậy. Lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến thành phố Sài G̣n cứ trống rỗng, lơ mơ thật buồn cười. Trước đây c̣n lo lắng kẹt xe, giờ cũng chẳng thấy mấy xe mà lo lắng, h́nh như người lao động họ về quê hết rồi th́ Sài G̣n trở nên rảnh rang, trống trải hơn th́ phải. Ngay cả người bán hàng rong cũng hiếm, chỉ có dân bán điện thoại, hàng giày dép, hàng cũ th́ nhiều, mà mấy ai dám mua, v́ sau cả chục ngàn cái chết, ai dám xài đồ cũ!"

Lấy rác thời b́nh thường mới. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"V́ sao vậy anh?"

"Tôi kể vậy, ông hiểu sao th́ tùy, tôi có người bạn, hắn cao 1.75 mét, nặng chừng 75 kư, to, khỏe, nh́n như trâu nước vậy, bữa hắn được đưa đi cách ly, hắn mang theo hơn trăm triệu đồng trong túi và đeo sợi dây chuyền vàng to như ngón tay, hắn vẫy tay chào tạm biệt tụi tôi, cùng chung cư mà, và hắn hứa là mười bốn ngày sau hắn về. Vậy mà chưa đầy mười ngày, người ta gởi về một hủ tro cho gia đ́nh hắn, lúc này gia đ́nh hắn vẫn đang trong khu cách ly tập trung. Vậy là tôi mặc đồ bảo hộ ra nhận giùm. Nhưng chỉ thấy hủ tro, những thứ kia chẳng ai giao. Sau này con hắn có t́m đến cơ sở cách ly tập trung để hỏi th́ không biết hỏi ai. Và có biết bao nhiêu người chết, sau đó, đồ đạc của họ đi đâu? Không ai trả lời được, tiền bạc của họ về đâu, cũng không ai trả lời được, đó là mặt trái của thành phố này trong đợt chống dịch vừa rồi. Sau đợt chết chóc này, mọi thứ cứ như chiêm bao, ác mộng. Và người ta trở nên sợ hăi trước đồ cũ, đồ bán ngoài lề đường ông à!"

Cố mà sống, cố mà cày

H́nh như đây là châm ngôn của người Sài G̣n thời bây giờ. Trước đây, khi nhắc tới Sài G̣n nói riêng, miền Nam nói chung, người ta nhắc tới một vùng đất trù phú, vùng đất mà ở chốn thôn quê, người ta có thể ung dung sống với vườn cây trĩu quả, với đất đai trù phú, ruộng đồng c̣ bay thẳng cánh, tôm cá đầy đồng… Và thành phố với mệnh danh Ḥn Ngọc Viễn Đông, nó như một thỏi nam châm với đầy đủ sức hút của ḿnh, tạo hấp dẫn trước con người, thỏa ước mơ cho bao người… Tuy nhiên, đó là chuyện xưa cũ, cho dù chỉ mới đây thôi, c̣n bây giờ, Sài G̣n, Đồng Nai, B́nh Dương trở nên trống trải, sự trống trải này không biết sẽ c̣n kéo dài đến bao giờ.

Tiệm vé số cầu may mở lại ở Sài G̣n mặc dù chẳng c̣n mấy người lao động có tiền để cầu may. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

Và nếu người ta hỏi v́ sao Sài G̣n ra nông nổi này, th́ có lẽ, câu trả lời cũng không phải khó khăn cho mấy. Bởi từ những ngày đầu chống dịch, dường như nhà nước không bao giờ nghĩ đến một thứ hoàn cảnh rất kinh khủng của con người, điều này nó kinh khủng ra sao, có lẽ phải qua lời của anh Trung, một cư dân quận 2, Sài G̣n chia sẻ, "Họ quên mất một thứ, đó là cảm giác khi ở tù. Giá như họ nhớ, th́ Sài G̣n sẽ không đến nỗi như ngày hôm nay!"

"Anh có thể nói rơ hơn chút không, anh Trung?"

"Th́ anh tính đi, một người nhận bản án tù, phải qua năm lần bảy lượt điều tra, xét hỏi rồi các phiên ṭa, tranh tụng, nêu tội… Đủ thứ hết mới phải chấp nhận bản án, bước vào đời sống giam cầm, mất tự do. Nhưng cái mất tự do đó vẫn được đi ra ngoài trời, đi vận động thể thao, được nhiều thứ khác chứ có đâu tự dưng có lệnh một phát th́ biến thành phố thành cái nhà tù, có những gia đ́nh năm người, bảy người bị nhốt trong căn nhà rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, mọi sinh hoạt, ăn uống và bệnh tật đều diễn ra trong diện tích đó. Rồi thêm chuyện cạn kiệt lương thực, th́ rơ ràng, trạng thái này c̣n kinh khủng hơn cả cầm tù. Và dịch bệnh hoành hành dữ dội nhờ vào kiểu cầm tù này, trong khi đó không gian ngoài đường, ngoài công viên th́ bỏ trống. Rơ ràng những lúc như vậy, các khoảng trống tự nhiên là thuốc thần để chống dịch. Đó là chưa nói tới các trại tập trung cách ly, quá khủng khiếp anh à!"

Giày dép, sạc điện thoại... lại được bày bán đầy đường. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"Khi nhắc đến những ngày đă qua, anh có cảm giác như thế nào?"

"Ôi thôi, không thể nói được ǵ đâu anh. Làm sao mà nói được ǵ nữa, giờ nói cách ǵ đây, người thân mất, có nhiều đứa bé bỗng dưng thành trẻ mồ côi sau một đêm, rồi biết bao nhiêu sự khủng hoảng, bấn loạn, chưa bao giờ hăi hùng và đau khổ như vậy. Nhưng, Sài G̣n vẫn cứ ung dung, bởi nỗi đau chỉ đến với người nghèo, chứ người giàu, họ có quyền lựa chọn giúp hoặc không giúp cho người nghèo thôi. Sài G̣n có khi sau đại dịch này, lại trở nên khỏe hơn trước đó".

"Nghĩa là sao?"

"Nghĩa là sau đại dịch này, số người nghèo, người lao động tha hương rút gần hết về quê, Sài G̣n sẽ giảm kẹt xe, Sài G̣n sẽ trở lại cái thời nó thịnh vượng, những người giàu cảm thấy bớt ngột ngạt, những người giàu sẽ thấy thoải mái hơn…"

Phụ kiện điện thoại, gậy chụp selfie được bày bán ven đường. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"Nhưng sự thoải mái này kéo dài được bao lâu, khi mà Sài G̣n là thành phố công thương hàng đầu, người ta dựa vào các nguồn lao động để tồn tại các khu công nghiệp?"

"Th́ hiện tại là vậy đó, chứ c̣n tương lai th́ làm sao mà đoán được, không chừng lúc đó sẽ có chính sách thu hút người lao động từ đồng bằng sông Cửu Long thôi. Chứ miền Trung, miền Bắc th́ chắc họ không dám quay trở lại rồi. Chết chóc, cầm tù, đau đớn họ nếm đủ, họ chẳng dại ǵ mà quay lại!"

"Thế người miệt Tây Nam Bộ không trải qua đau đớn sao anh?"

"Có chứ anh, ai mà không nếm qua. Nhưng thử nghĩ đi, miền Tây giờ lao động, nông dân cũng thất nghiệp, nghèo khổ, họ hết đường lựa chọn th́ cách ǵ mai mốt văn dịch một chút họ sẽ quay lại thôi. Đời sống này nó như là thứ quy luật rồi. Không nói được ǵ đâu!"

Mỗi ngày là một cuộc cuốc cày... (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

"Hiện tại, nguồn lương thực chỗ khu vực ḿnh ở, anh thấy có ổn định không?"

"Giờ th́ muốn ăn uống chạy ra hàng quán đều có, vấn đề là có tiền để ăn không thôi. May là nhờ b́nh thường mới, nên gia đ́nh tôi có cơ hội chạy đi lấy cơm miễn phí, cơm từ thiện về ăn. Một tuần nay tôi nhẵn mặt các quán cơm từ thiện rồi! Làm sao, nói ra anh đừng khi dễ tôi, cuộc đời là vậy, ai tới lúc khốn khó rồi cũng chấp nhận ngửa tay thôi. Khi nào xí nghiệp làm lại th́ tôi mới có hi vọng. Giờ gia đ́nh tôi thất nghiệp cả đám, đâu có dám chi tiêu. C̣n ít tiền để pḥng khi… Thôi, nói ra đau ḷng, thực sự là đau ḷng lắm"

Hàng quán đă được mở bán tại chỗ nhưng không mấy người dám ngồi bởi nỗi lo dịch bệnh c̣n đó và quan trọng hơn cả là nhiều người không c̣n tiền để 'la cà'. (Nguyên Quang/ Viễn Đông)

Mấy chữ "thực sự là đau ḷng lắm" của anh Trung, h́nh như nói lên tất cả nỗi niềm của một Sài G̣n lao động nghèo, một Sài G̣n tan hoang sau dịch, một Sài G̣n đau đáu chờ những ngày tháng cũ, một Sài G̣n tan thương và chẳng biết bao giờ b́nh yên trở lại! Thật là buồn!


All times are GMT. The time now is 01:42.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.10136 seconds with 9 queries